Khương lão gia hướng bên ngoài đi đến, mang theo đám người Khương Diệu Diệu từ Trúc Tường Viện ra tới, một gã sai vặt khác vội vã chạy tới: "Lão gia...... xe ngựa thần nam Vương phủ không dừng lại!"
"Có ý tứ gì?"
“Chính là không dừng lại……”
Đẩy gã sai vặt ra, Khương lão gia bước nhanh hướng đại môn đi đến.
Đám người Hà thị cũng chạy nhanh đuổi kịp.
Đoàn người đi tới cửa, vừa lúc nhìn đến xe ngựa có mộc bài khắc chữ Mặc lượt qua cổng lớn Khương phủ, hướng tới con phố tiếp theo chạy tới.
"Này......" Khương lão gia đem gã sai vặt đẩy sang một bên: "Nhanh chút đi ngăn xe ngựa lại, tiểu Lục đây là muốn làm gì?"
Gã sai vặt chạy như bay tiến lên, còn không đợi tới gần xe ngựa, bốn gã thị vệ đi theo sau xe ngựa tiến lên đồng thời rút đao.
"Cút!"
Gã sai vặt kia sợ tới mức xoay người liền chạy, lại tự vấp vào chân của mình mà ngã trên mặt đất.
Một màn này dừng ở trong mắt mọi người của Khương gia, tràn đầy khó hiểu cùng kinh ngạc.
Một thân ảnh bay nhanh từ trước mặt Khương lão gia chạy qua, là Khương Cẩm Nam.
“Khương Ấu An!!!”
Khương Cẩm Nam cao giọng gọi: “Ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Dù tính là tức giận, cũng không thể ——”
Lời nói còn chưa dứt, xe ngựa ngừng lại.
Khương Ấu An xốc lên màn xe, hướng tới Từ thị vệ ở phía trước xe ngựa: "Phiền toái Từ thị vệ đi xử lý, nếu muốn động thủ, cũng có thể, ta chịu trách nhiệm.”
"Vâng!"
Từ Thanh sớm đã nhìn người Khương gia không vừa mắt, hắn xoay người xuống ngựa, đi đến trước mặt Khương Cẩm Nam, túm chặt vạt áo của hắn, sau đó hung hăng đẩy ra, lập tức buông tay ra, Khương Cẩm Nam bị đẩy quăng ngã đi ra ngoài, miệng đầy đất.
“Nam nhi!”
“Cẩm Nam!!!”
Đám người Hà thị cùng Khương lão phu nhân kinh hô.
Một chân của Từ Thanh đá vào bụng của Khương Cẩm Nam: "Tên thế tử phi ngươi có thể gọi thẳng ra sao?"
Khương Cẩm Nam đau đến mức cuộn tròn người lại, đôi mắt hắn gắt gao mà nhìn chằm chằm phương hướng xe ngựa.
“Tiểu Lục……”
Tiểu lục ngươi làm sao vậy?!
Rốt cuộc là làm sao vậy!
Từ Thanh hừ lạnh một tiếng, hướng tới thị vệ khác phất tay, tự mình đánh xe ngựa hướng con phố tiếp theo chạy đến.
“Con ta……”
Hà thị nhào lên trước.
Bọn nô tài tới đem Khương Cẩm Nam nâng dậy.
Khương Cẩm Nam lại đỏ một đôi mắt, nhìn xe ngựa đi xa, không chịu dịch khai tầm mắt.
Khương Diệu Diệu nhìn đến bộ dáng của Khương Cẩm Nam, cũng ngây ngẩn cả người.
Xe ngựa Thần Nam Vương phủ ngừng ở đầu ngõ.
Ngõ nhỏ quá hẹp, xe ngựa vào không được.
Khương Ấu An đi bộ đi đến, bốn gã thị vệ đi theo phía sau nàng.
Nghe được bên ngoài có động tĩnh, Khương Dương mở cửa.
Vừa lúc đón nhận tầm mắt của Khương Ấu An.
Khương Dương ngũ quan đoan chính, làn da khỏe mạnh, bởi vì hàng năm tập võ, thân mình cường tráng. Lần này nhìn thấy Khương Ấu An, hắn hơi sửng sốt, nét mặt biểu lộ vui sướng tươi cười.
“Ấu An…… Cha mẹ, Ấu An tới!”
Khương Phong Văn cùng La thị từ trong buồng ra tới, hai người vẻ mặt kinh ngạc: "Ấu An, hôm nay không phải là ngày ngươi trở về nhà sao? Ngươi như thế nào?”
Khương Ấu An hướng về phía hai vợ chồng cười, nàng không có lập tức vào cửa, mà là đứng ở cửa, hướng tới hai vợ chồng chắp tay thi lễ.
Khương Phong Văn cùng La thị hai mặt nhìn nhau.
Lúc này, Khương Tuyết Dao cũng từ trong buồng tựa vào cửa lộ ra nửa người hướng tới bên ngoài xem.
“Ấu an……” Khương Dương ngơ ngác hô.
Sau khi chắp tay thi lễ, Khương Ấu An quỳ trên mặt đất.