Khương Ấu An: “?”

Chẳng lẽ không phải hắn đồng ý sao?

Nàng còn tưởng rằng đã có sự cho phép của hắn......

Nàng đây là hại Từ thị vệ?

Ta phi!

Mặc Phù Bạch tùy ý liếc mắt.

Vừa lúc nhìn đến trên mặt Khương Ấu An mang theo ý xin lỗi tay gãi gãi mũi.

Dường như nhớ tới cái gì, ánh mắt nàng đột nhiên sáng ngời.

Con ngươi tức khắc giống như có quang mang phát ra, rực rỡ lung linh.

Khóe miệng dương cười, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền nhỏ, mặt mày cũng cong thành trăng non.

Tươi cười, ngây thơ thực sự.

Phảng phất giống như người đêm qua khóc sướt mướt, đều khôngphải là nàng.

Tiếng nói liền mang theo một tia lấy lòng.

"Nghe nói Thế tử đện hạ thường xuyên đau đầu, ta trước đó vài ngày điều chế ra một khoản huân hương vừa lúc có thể giảm bớt chứng đau đầu, ta hiện tại liền đi lấy tới."

Nàng nhớ tới chi tiết này!

Tác giả dùng rất nhiều bút mực để miêu tả chứng đau đầu của Mặc Phù Bạch, ở đoạn cuối của sách, chứng đau đầu này càng ngày càng nặng, ngay cả ngự y cũng không thể chữa khỏi. Thế cho nên tính tình Mặc Phù Bạch cũng càng thêm thô bạo. 

Không đợi Mặc Phù Bạch lên tiếng, Khương Ấu An nắm làn váy, chạy chậm rời khỏi thư phòng.

Đợi đến khi Khương Ấu An trở lại, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.

Nhưng đôi mắt kia lại là sáng ngời.

Mặc Phù Bạch biểu tình nhàn nhạt.

"Huân hương này là ta tìm mấy chục loại nguyên liệu điều chế mà thành, quá trình chế tác thực sự rất phiền toái, hơi có sai lầm liền sẽ thất bại, nhưng thật sự đối với chúng đau đầu rất có hiệu qua, ta cấp điện hạ dùng thử."

Một góc của án thư có một lư hương bằng sứ trắng, mở lư hương ra, đổ huân hương vào, không mất bao lâu, liền có một mùi hương nhàn nhạt khuếch tán ra.

Khương Ấu An khép lại lư hương, hít sâu một hơi, đột nhiên thấy đầu thanh minh không ít.

Nàng hướng tới nam tử đối diện nhìn lại.

Một thân áo gấm màu trắng. không dính một tia bụi trần, da trắng tóc đen, đến gần một chút xem, trên mặt là không có tì vết.

Ngón tay như ngọc thong thả ung dung lật xem sách, an tĩnh như họa, nhìn như trích tiên giáng thế.

Dường như có điều phát hiện, Mặc Phù Bạch đón nhận tầm mắt của Khương Ấu An.

Tầm mắt không nghiêng không lệch đối thượng.

Cơ hồ là theo bản năng, Khương Ấu An trên mặt nở rộ miệng cười.

"Đừng cho rằng ngươi lấy lòng bổn Thế tử, liền có thể bình yên vô ưu ở Vương phủ, ngươi nếu phạm phải sai lầm, sẽ bị đuổi ra khỏi Vương phủ."

Khương Ấu An ngoan ngoãn gật gật đầu.

Khóe miệng cầm lòng không đương giương lên.

Đêm qua, nàng còn có điểm sợ đại boss này.

Hiện tại ngược lại lại cảm thấy hắn không có đáng sợ như vậy.

Nếu thật sự m.á.u lạnh vô tình như vậy, giờ phút này nàng cũng sẽ không đứng ở trước mặt hắn.

Nghĩ đến quyết định ôm đùi hắn của mình hẳn là không sai đi.

Trọng sinh một đời, nàng vẫn là nự phụ pháo hôi trong sách, Mặc Phù Bạch là đại phản diện, đứng ở phía đối lập với nữ chính Khương Diệu Diệu, địch nhân của địch nhân đó chính là bằng hữu.

Nghĩ đến đây, hai cái má lúm đồng tiền bên miệng Khương Ấu An càng thêm điềm mỹ.

Đại để là thiếu nữ tươi cười quá mức minh diễm, Mặc Phù Bạch vẫn là dời đi tầm mắt, đồng thời đạm thanh nói: "Ngươi cũng biết, ngươi đứng ở thư phòng, ánh sáng thư phòng đều tối hơn một chút?"

Khương Ấu An: “???”

"Còn đứng làm cái gì? Yêu cầu bổn Thế tử sai người nâng ngươi đi ra ngoài mới được?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play