La thị lôi kéo Khương Ấu An đến buồng trong, nhỏ giọng nói: "Ấu An, ngươi có thấy được thần Nam Vương thế tử không? Diện mạo của hắn có phải hay không giống như trong lời đồn của mọi người...... Dọa người? Ngươi có sợ không?"
Khương Ấu An nghĩ đến khuôn mặt tinh xảo kia của Mặc Phù Bạch, không biết tin đồn này là từ đâu mà ra.
La thị còn muốn tiếp tục hỏi, Khương Phong Văn đem cái rương dọn đến trong buồng, hỏi: "Ấu An, trong này đều là cái gì? Như thế nào nặng như vậy?"
Khương Ấu An tiến lên, mở cái rương ra, từ bên trong lấy ra mấy bộ quần áo mùa đông, nhìn nhan sắc cùng tính chất, thích hợp với phụ nhân ba bốn mươi tuổi.
"Mấy bộ quần áo này vốn là ta làm cho Khương đại phu nhân, hai người cầm đi cửa hàng treo bán đi, tam thẩm, quá mấy ngày ta lại giúp người làm hai bộ quần áo mới."
Hai vợ chồng ở kinh thành mở một cửa hàng bán trang phục, chiêu thức thêu thùa và may vá của Khương Ấu An là từ nhỏ được nuôi ở trong nhà tam thúc học được, chẳng qua sau lại trò giỏi hơn thầy.
Kiếp trước, nàng một lòng nhào vào Khương gia lấy lòng, lại chưa từng nghĩ tới làm hai bộ quần áo tặng cho tam thúc tam thẩm.
Mà một nhà tam thúc cũng chưa bao giờ trách nàng.
Đây là quần áo làm cho Khương đại phu nhân, nàng không có khả năng lấy đi tặng tam thẩm.
Phải thích hợp với tam thẩm mới là tốt nhất.
"Ngươi làm quần áo cho nương của ngươi, như thế nào lại cầm đi bán?" Khương Phong Văn không hiểu.
Khương Ấu An khi nhấp môi, hai bên má liền sẽ hiện lên hai cái má lúm đồng tiền nhỏ: "Không cần."
Hai vợ chồng hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ vẫn luôn xem ở trong mắt.
Ấu An từ nhỏ liền ngóng trông về nhà, sau khi trở lại Khương phủ, những người gọi là thân nhân đó đối với nàng thật đúng là không còn lời gì để nói.
Khương Ấu An nói sang chuyện khác: "Khương Dương ca ca bọn họ không ở nhà sao?"
Hai vợ chồng tam thúc sinh hai nhi một nữ, lão đại Khương Dương, năm nay vừa mới hai mươi.
Thứ nữ Khương Tuyết Dao năm nay mười bảy, vì trên mặt có một vết bớt, tính tình hướng nội, không thích nói chuyện, liền cũng vẫn luôn chưa đính hôn lập gia đình.
Ấu tử Khương Lạc, mới sáu tuổi.
"Khương Dương mang Lạc nhi đi ra ngoài, hài tử Lạc nhi kia ngươi cũng biết, ngồi ở trong viện, cả ngày đều không nói một câu." La thị nhắc tới tiểu nhi tử của chính mình, liền không khỏi thở dài.
Đời trước nàng không có ký ức trước khi xuyên sách, chỉ cho rằng Khương Lạc giống với Khương Tuyết Dao tính cách đều là hướng nội. Nhưng sau khi trọng sinh, nàng khôi phục ký ức hiện đại, mới biết được Khương Lạc kỳ thật là một hài tử có bệnh tự kỷ.
Khương Ấu An dặn dò hai vợ chồng ngày thường phải đối với Khương Lạc kiên nhẫn một chút.
Nàng đi vào phòng trong xem Khương Tuyết Dao.
Khuê phòng nử tử không đến mười mét vuông, trên cửa sổ đều gắn vải mành, ánh sáng cực ít.
Khương Tuyết Dao ngồi ở bên cạnh bàn phát ngốc, ngày cả Khương Ấu An tiến vào cũng chưa nhận thức được.
"Tuyết Dao tỷ." Khương Ấu An nhỏ giọng gọi một tiếng.
Khương Tuyết Dao chậm rãi giương mắt lên.
Nàng không nói gì, nhưng ánh mắt lóe lóe.
Đến gần một chút, Khương Ấu An có thể nhìn đến trên má phải Khương Tuyết Dao có một vết bớt to màu đỏ. Nếu không nhìn má phải, chỉ nhìn má trái, Khương Tuyết Dao cũng là một cái mỹ nhân phôi, chỉ tiếc......
Khương Tuyết Dao liền nhìn Khương Ấu An, không nói lời nào.
Khương Ấu An ngồi ở trước mặt nàng, kéo tay nàng qua: "Ta về nhà..... Bất quá tỷ đừng lo lắng, ta không phải bị Vương phủ đuổi ra, bọn họ không đuổi ta."
Khương Ấu An lại cười cười, rũ mắt nhìn về mu bàn tay của mình: "Về sau....... Ta sẽ sống rất tốt."
Khương Tuyết Dao vẫn là không lên tiếng, nhưng nàng như là cảm nhận được cảm xúc của Khương Ấu An, chậm rãi rút tay ra, xoa xoa mặt Khương Ấu An.
Khương Ấu An cũng cọ cọ vào lòng bàn tay Khương Tuyết Dao: "Ngày sau, Ấu An sẽ không bao giờ làm những việc ngu xuẩn nữa........"
Sẽ nỗ lực trở nên càng cường đại.
Bảo hộ người nàng nên bảo hộ.
Yêu thương người nàng nên yêu thương.
Khương Ấu An đem huân hương cùng mỹ dung cao tự mình làm mang đi, còn lại để tam thúc và tam thẩm xử lý.
Không chờ đến Khương Dương cùng Khương Lạc, nàng đi về Vương phủ trước.