Đêm nay là hai mươi chín Tết, ngoài thuyền trưởng chỉ huy, một vài phụ tá và người trông coi trong buồng lái, những người khác đều đang nháo nhào kiểm tra từng cabin một, mãi đến gần rạng sáng, thần kinh căng thẳng của bọn họ mới thoáng thả lỏng.
Xác định chỉ vỡ một cabin, cũng được bọn họ phát hiện kịp thời, đóng van với tốc độ nhanh nhất nên nước biển không tràn vào được.
Mọi người ngồi lụp xụp trong phòng ăn nhỏ, bộ đàm và mũ bảo hiểm đều vứt sang một bên, quần áo dính nhớp ướt đẫm mồ hôi.
Nếu chỉ một cabin rò rỉ nước, tàu sẽ không chìm.
Nhưng họ vẫn bị mắc kẹt ở đây, liệu sẽ gặp phải điều gì vào ngày mai, ngày mốt, hoặc là một tiếng sau? Không biết.
Bốn phía không có con tàu nào khác, chỉ một mình tàu của họ lênh đênh trên vùng biển này, không có cách nào phát ra lời cầu cứu.
“Tôi chưa bao giờ muốn nhìn thấy những tên cướp biển đến thế.” Có thuyền viên nắm tay đánh xuống đôi chân mỏi mệt cứng ngắc. Gã nện mạnh hai lần rồi tuyệt vọng gào thét, “A! Cướp biển đâu, tại sao chẳng thấy bóng dáng đám người đó đâu hết?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play