9
Ngày thứ ba, như thường lệ, tôi thức dậy lúc sáu giờ sáng.
Lần này, lượng người xem trong phòng trực tiếp tăng lên đáng kể.
Mọi người đều đến vì tiếng tăm của tôi.
Nhưng khi tôi làm xong bữa sáng, phát hiện ra có hai người nữa ngồi trước bàn ăn.
Bạn thân mỉm cười, ném cho tôi một cái liếc mắt quyến rũ: "Cậu không nỡ để bọn tớ chết đói đâu đúng không, cưng ơi~"
Hệ thống bất ngờ quay đầu, nhìn chằm chằm cô ấy, đôi mắt không chút gợn sóng.
Bạn thân khẽ run lên, càng nhìn hệ thống càng thấy không bình thường.
Tôi không phản đối, sợ không đủ ăn nên lại vào bếp làm thêm một món nữa.
Chẳng bao lâu sau, chúng tôi được biết nội dung thử thách hôm nay.
Chương trình yêu cầu mỗi người tự nấu một hoặc hai món ăn, cuối cùng sẽ bày thành phẩm lên bàn.
Sau đó, các em nhỏ sẽ lần lượt nếm thử rồi bỏ phiếu.
Người có điểm số cao nhất sẽ được quyền chọn ngân sách mua sắm cho ngày hôm sau.
Mặc dù Thẩm Nhạc Nhạc là bạn thân của tôi, nhưng nghĩ đến yêu cầu của hệ thống, tôi vẫn cho rằng ít nhất trong chương trình này chúng tôi không thể quá gần gũi.
Nếu không, mọi thứ sẽ quá khác biệt so với nội dung trong tiểu thuyết, tôi sợ sẽ gây ra bug của thế giới này.
Vốn dĩ tôi không muốn có bất kỳ liên hệ nào với nữ chính.
Nhưng khi nhìn thấy món ăn cô ấy làm, tôi im lặng.
Tôi cẩn trọng lên tiếng: "Tớ nghĩ cậu nên mở một quầy hàng bán ngoài vỉa hè."
"Thật sao???"
"Phần này, à nhầm, cái này bán bao nhiêu tiền một suất?"
Thẩm Nhạc Nhạc tức giận: "…… Tớ biết cậu đang nói đến phân chứ gì!"
Tôi không nhịn được hỏi cô ấy: "Cậu làm món ăn này có phải để giúp tiêu hóa luôn không, vì nó trông như đã được tiêu hóa xong rồi ấy?"
Thẩm Nhạc Nhạc lập tức biến thành một bé mèo rên rỉ: "Meo meo meo~ Cậu biết mà, tớ thật sự không biết nấu ăn mà~"
Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt tội nghiệp.
Đột nhiên, một giọng nói trầm vang lên:
"Người phụ nữ kia, ai cho cô bắt nạt người phụ nữ của tôi?"
Cả người tôi khẽ rung lên, quay đầu nhìn về phía Thẩm Nhạc Nhạc.
Đây chẳng phải là tổng tài bá đạo trong truyền thuyết sao?
Thẩm Nhạc Nhạc điên cuồng lắc đầu với tôi:
"Không không không, tớ không quen anh ta!"
Chương trình không dám gây thêm chuyện, vội vàng chuyển máy quay sang chỗ khác.
Lũ trẻ bắt đầu lần lượt nếm thử các món chúng tôi làm.
Còn tôi bị tổng tài bá đạo gọi riêng ra nói chuyện.
"Cô Dung, tôi ra lệnh cho cô tránh xa người phụ nữ của tôi."
Mặt tôi vẫn đơ ra.
Cả đời tôi không ngờ bạn thân mình lại dính dáng đến một người như thế này.
Tôi nhếch môi cười, rồi vẫy tay gọi Thẩm Nhạc Nhạc – người vẫn đang lo lắng nhìn chúng tôi từ xa.
Cô ấy lập tức chạy tới như con thỏ nhỏ.
Tôi ôm lấy vai cô ấy, rồi bất ngờ hôn lên má cô ấy một cái thật kêu.
Âm thanh vang vọng.
Thẩm Nhạc Nhạc lập tức che mặt, rúc vào lòng tôi.
Phó Đình – tổng tài bá đạo – ngơ ngác: Chẳng phải thế này có gì đó sai sai sao?
Anh ta không tin nổi, chỉ vào tôi và hỏi Thẩm Nhạc Nhạc, giọng đầy tủi thân: "Em không cho tôi hôn, nhưng lại cho cô ta hôn phải không?"
Thẩm Nhạc Nhạc cũng trợn tròn mắt: "Anh sao có thể so với cô ấy được?"
Phó Đình cảm thấy quá oan ức.
Nghe thấy tiếng tôi cười, anh ta quay lại lườm tôi một cái.
Tôi ngẩng cao đầu đầy tự mãn: "Anh biết em gái của Shakespeare tên là gì không?"
Anh ta nhíu mày: "Tên gì?"
"Joan Shakespeare!"
Không ngờ cảnh này bị người ta quay lại và tung lên mạng.
Ngay lập tức, tôi leo thẳng lên hot search.
#Chị Dung thật Biết Chửi#
Tôi không can thiệp vào chuyện tình cảm của họ, cũng không cho phép Phó Đình xen vào chuyện giữa tôi và bạn thân tôi.
Khi thấy anh ta tức giận như vậy, tôi liền buông Thẩm Nhạc Nhạc ra.
Quay người lại, tôi đối diện với ánh mắt lạnh lùng và bình thản của hệ thống.
Sâu thẳm như đám mây đen.
Không phải chứ? Hệ thống giận thật sao?
Tôi thầm nghĩ trong đầu: Liệu tiền của tôi – có lấy lại được không?
Hệ thống càng tức giận hơn.
Kết quả cuộc bình chọn là tôi đứng nhất, một tiền bối khác đứng thứ hai, nữ minh tinh giải nghệ đứng thứ ba, còn Thẩm Nhạc Nhạc ngồi vững ở vị trí cuối cùng.
Trong lúc đánh giá, một số khán giả tinh mắt đã phát hiện nữ minh tinh gian lận.
Suốt quá trình chấm điểm, cô ta cứ liên tục ra dấu cho con trai mình.
Chương trình không dám trực tiếp vạch trần, nhưng cư dân mạng thì không để yên.
Dưới bài đăng trên Weibo của cô ấy đã tràn ngập bình luận chỉ trích.
Buổi tối.
Buổi phát trực tiếp vẫn chưa kết thúc.
Thường thì phòng phát trực tiếp sẽ được đóng từ nửa đêm đến khoảng 5 giờ sáng.
Những khoảng thời gian khác thì mở liên tục.
Khi mới tham gia, lượng người xem của phòng tôi là thấp nhất, nhưng bây giờ đã ngang ngửa với phòng của Thẩm Nhạc Nhạc.
Tối nay, nhiều người chuyển sang xem bên Thẩm Nhạc Nhạc hơn vì có sự tham gia của Phó Đình. Cư dân mạng tò mò ăn dưa liên tục.
Tôi nằm trên giường, đầu óc mơ màng nhưng ý thức lại rất rõ ràng.
Tôi nhắm mắt, nằm nghiêng người.
Hàng đêm, hệ thống cũng nằm cạnh tôi, giả vờ ngủ để trông tự nhiên hơn.
Không biết đã bao lâu trôi qua, nhưng tôi đoán chưa đến mười hai giờ.
Tôi chợt cảm thấy có sự chuyển động trên giường.
Dường như hệ thống vừa dịch chuyển một chút.
Cậu ta không rời khỏi giường, ngược lại còn nằm sát vào tôi hơn.
"Dung …"
Giọng cậu ta ngây thơ và mơ hồ, như mang theo một tầng cảm xúc khác.
Tim tôi đập mạnh, nhưng tôi không để lộ ra phản ứng nào.
Ngón tay của tôi chợt bị cậu ấy chạm vào.
Tay cậu ấy lành lạnh, khiến tôi hơi rụt tay một chút.
Cậu ấy dường như nhận ra điều gì đó, lập tức rút tay về.
Vài phút sau, cậu ta lại nhẹ nhàng đưa tay ra, lần này tay cậu ấy đã ấm hơn.
Ngón tay của cậu ấy chạm vào tay tôi, rồi lên trán, mũi, và cuối cùng là môi tôi…
Đến khi dừng lại, tôi cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng phức tạp của cậu ấy.
Khi tôi bắt đầu mơ màng, đột nhiên cảm giác môi mình bị chạm nhẹ.
"Dung, tại sao cô luôn để tâm đến người khác, chỉ nhìn mỗi tôi thôi không được sao…"
Lúc này, tôi thật sự không thể ngủ nổi nữa.
Hệ thống… sao lại hôn tôi?
Chẳng lẽ cậu ấy định chơi xấu, không muốn trả tôi tiền nấu mấy bữa ăn này?
Tôi không hiểu được hành động của hệ thống.
Cả đêm tôi không chợp mắt.
Ngày hôm sau, tôi còn phải tham gia buổi thảo luận với đội ngũ.
Nhưng hệ thống lại trở lại vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, như thể người đã lén hôn tôi đêm qua không phải là cậu ấy!
Chương trình không nhắc gì đến chuyện đó, tôi nghi ngờ có thể hệ thống đã làm gì đó để không ai phát hiện.
Tôi cứ liên tục tự an ủi mình rằng có lẽ đó chỉ là một cách thể hiện sự yêu thích thôi.
Nhiều đứa trẻ cũng hay hôn mẹ chúng mà.
Nhưng vấn đề là… hệ thống đâu phải con trai tôi!
Cậu ấy cũng đâu thật sự là một đứa trẻ!
Giờ mỗi lần nhìn hệ thống, tôi lại vô thức nhìn xuống môi cậu ấy.
Cứu tôi với, thật tội lỗi mà!
Trời ơi, tình mẹ đã biến chất rồi phải không?
Mọi người cùng ngồi trò chuyện, Phó Đình ngồi cạnh Thẩm Nhạc Nhạc.
Giữa một bàn đầy phụ nữ, anh ta là người đàn ông duy nhất, trông thật lạc lõng.
Ban đầu mọi người nói về tình hình gần đây, rồi dần dần câu chuyện chuyển sang tôi và Thẩm Nhạc Nhạc.
Thẩm Nhạc Nhạc thì được chú ý vì Phó Đình, còn tôi thì vì bố của đứa trẻ chưa bao giờ xuất hiện.
Nữ minh tinh cười hiền lành: "Chẳng lẽ là mang thai trước khi cưới? Giờ cô đã đăng ký kết hôn và làm giấy khai sinh cho đứa bé chưa?"
Tôi cười đáp lại: "Có lẽ cô Trần hiểu rõ những chuyện này nhỉ?"
Cô ta ngừng cười, không nói thêm gì nữa.
Sau khi nói về Thẩm Nhạc Nhạc một hồi, họ lại chuyển sang hỏi tôi.
Một tiền bối dịu dàng hỏi: "Có vẻ như Nhạc Nhạc đã tìm được chân mệnh thiên tử của mình rồi, còn cô Dung đã tìm được người định mệnh của mình chưa?"
Tôi chống cằm đáp: "Nghĩ đến việc cả nước hơn một tỷ đàn ông mà chẳng gom đủ 11 người đá bóng giỏi, tôi tìm không ra chân mệnh thiên tử của mình cũng đâu có gì lạ."
Mọi người: ……
Chương trình: ……
Cư dân mạng: ……
Tất cả đều im lặng.
Nhưng chẳng ai có thể tìm ra được câu nào để phản bác.
Cuối cùng, tiền bối đó đành thở dài nói: "Cô nói đúng, tôi không cãi được."
Hệ thống không biết nghe được cuộc trò chuyện của chúng tôi từ lúc nào, lặng lẽ đến bên cạnh tôi khi không ai để ý. Đôi mắt cậu ấy nghiêm túc, giọng nói ngây thơ nhưng nhẹ nhàng: "Mẹ không cần chân mệnh thiên tử đâu, con sẽ luôn bảo vệ mẹ."
Mọi người xung quanh nghe vậy nói cười rôm rả, đến cả cư dân mạng cũng bị cậu ta làm cho tan chảy. Nhưng trong đầu tôi bất chợt hiện lên cảnh tượng hôm đó. Những ngày sau đó, tôi càng ngày càng để ý đến hệ thống. Cứ như thể sau nụ hôn kia, mọi thứ trở nên hỗn loạn. Tôi đã cố gắng quên đi chuyện đó, nhưng cuối cùng vẫn luôn nhớ lại.
Dù sao thì cũng không sao cả. Bảy ngày nấu ăn ba bữa mỗi ngày, cộng với tiền tham gia chương trình và cát-xê từ đoàn phim, tổng cộng 20,5 vạn. Nhưng không biết có đủ để mua một hòn đảo nhỏ không nhỉ? Nếu còn dư, có lẽ tôi sẽ trang trí lại, rồi đưa cô bạn thân đi cùng.
Về phía đạo diễn, ông ấy quyết định sẽ cắt những đoạn thú vị ra, sau đó đăng tải trên các nền tảng như một chương trình thực tế. Đồng thời thiết lập các gói VIP và phát hành sớm hơn bình thường. Ngoài ra, còn có loạt ảnh thẻ của chúng tôi và cả việc biến nơi ở hiện tại thành điểm tham quan cho fan hâm mộ, thu phí vé vào cửa.
Tôi chỉ có thể nói: Đạo diễn, ông thực sự hiểu cách làm giải trí đấy!
Cuối cùng, chương trình “Mẹ ơi mình đi đâu đấy” kéo dài một tuần cũng đã kết thúc.
Tại bữa tiệc chia tay, đạo diễn mua rất nhiều rượu, mỗi bàn đều có một thùng. Tôi không uống được nhiều rượu lắm, nhưng cũng không thể từ chối khi mọi người liên tục ép uống, nên cũng phải uống vài ly. Đầu óc bắt đầu lâng lâng, tôi cảm giác mình đang trong trạng thái hơi say.
Khi buổi tiệc kết thúc, Thẩm Nhạc Nhạc dắt theo bé Chanh nhỏ, theo sát bên Phó Đình, ánh mắt tội nghiệp nhìn tôi.
"Dung Dung hay là hôm nay mình ở nhà cậu được không?"
Tôi nhìn ánh mắt muốn giết người của Phó Đình, cười tươi: "Không cần đâu."
Tôi vẫy tay chào họ rồi quay người đi về nhà, nhà tôi cũng gần đây thôi.
Sau khi để hệ thống ăn chút gì đó, tôi về trước.
Khi cơn gió lạnh lướt qua, tôi bất ngờ nhìn thấy ở cuối con đường một dáng người cao gầy. Một thiếu niên với vẻ ngoài lạnh lùng, cao ngạo thanh lãnh. Ánh mắt cậu ấy nhìn chằm chằm vào tôi, trông có chút quen thuộc, cậu ấy có nét giống với hệ thống.
Con riêng???
Tôi đang định tiến lại gần thì bất ngờ nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu.
[Say rồi à?]
Tôi mở to mắt.
Cậu ta bước từng bước dài về phía tôi, ngửi thấy mùi rượu trên người tôi.
Lông mày đẹp của cậu ta hơi nhíu lại, đỡ lấy người tôi, giọng điệu hờ hững nhưng cũng có chút lạnh nhạt, dường như không mấy vui vẻ: "Còn đi nổi không?"
"Cậu… cậu… cậu là hệ thống?"
"Ừ."
"Cậu không vui à?"
Cậu ta khựng lại một chút, rồi khẽ đáp lại. Sau vài giây im lặng, cậu ấy chậm rãi nói: "Tại sao cô lại cười với người kia?"
Trước khi tôi gặp lại Thẩm Nhạc Nhạc, cậu ấy là người gần gũi với tôi nhất, chúng tôi luôn chia sẻ mọi điều với nhau. Nhưng kể từ khi tôi và THẩm Nhạc Nhạc tái ngộ, tôi đã chia sẻ một nửa sự chú ý của mình cho cô ấy, không rõ cậu ấy hỏi câu đó với mục đích gì, nhưng ánh mắt tôi không thể rời khỏi đôi môi cậu ấy.
Hình ảnh đôi môi mềm mại thoáng hiện lên trong đầu, lập tức khơi dậy ký ức về nụ hôn lần trước.
Cậu ấy dường như cảm nhận được sự xao nhãng của tôi, hơi nhíu mày, khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cậu ấy sững lại.
Tôi vòng tay ôm lấy cổ cậu ấy, kiễng chân và bất ngờ áp môi lên.
Đôi môi mềm mại quen thuộc chạm vào môi tôi.
Tôi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, rõ ràng tôi đang rất phấn khích.
Đúng rồi, tôi là đồ biến thái!
Tôi đẩy cậu ấy tựa vào bức tường giữa tôi và cậu ấy, tiếp tục tiến tới.
Một lúc sau, tôi mới buông cậu ấy ra. Nhìn hệ thống với đôi mắt đẫm sương, gò má ửng hồng, tôi cảm thấy mình như càng trở nên biến thái hơn.
Tôi nói: "Thế là huề rồi nhé."
Cậu ấy chớp mắt, khẽ kéo vạt áo tôi: "Có thể... đừng huề được không?"
"Tại sao? Cậu còn muốn gì nữa à?"
"Em… có thể hôn tôi thêm vài cái nữa được không..."
Tôi: ... Tôi đúng là biến thái, còn cậu thì đang hưởng thụ à?
Cậu ấy tựa đầu nhẹ lên cổ tôi, mái tóc mềm mại cọ vào da tôi, ngứa ngứa tê tê. Giọng cậu ấy trầm thấp: "Họ thì yêu nhau, chỉ có mình tôi yêu em, chỉ yêu mình em."
Chờ đã? Tôi lập tức nhận ra mùi rượu thoảng qua từ người cậu ấy. Ban nãy không để ý, có lẽ vì chính tôi cũng có mùi rượu. Gió lạnh thổi qua làm tôi tỉnh táo hơn, nhận ra mùi rượu nồng nặc từ cậu ấy. Tôi đưa tay định đẩy cậu ấy ra để đứng vững.
"Cậu uống rượu à? Người đầy mùi rượu, hệ thống cũng biết say sao?"
Tôi im lặng một lúc. Chắc là cũng biết say, vì hệ thống còn biết ăn mà. Cậu ấy như đang làm nũng, mặc cho tôi cố gắng đẩy nhưng không di chuyển tí nào.
"Tôi thích em từ lâu rồi, nhưng em luôn nhìn người khác... Tôi không thích em thân thiết với người khác quá, nhưng nói ra thì em sẽ không vui..."
Mặt cậu ta đỏ bừng, đôi mắt sáng long lanh đầy uất ức, hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng thường ngày. Điều đó làm tim tôi khẽ rung động, tôi hỏi: "Vậy tại sao cậu lại để tôi tham gia chương trình này, còn bắt tôi nấu ăn?"
Cậu ấy thật sự say rồi, tôi hỏi gì cậu ấy cũng trả lời: "Vì em sẽ vui... Em gặp lại bạn thân thì rất vui."
Tôi hơi ngỡ ngàng, bóp nhẹ má cậu ấy: "Sao cậu biết chuyện của bạn thân tôi?"
Cậu ấy rời khỏi cổ tôi, đôi mắt ướt át nhìn tôi: "Tôi theo đuổi em đã nhiều năm rồi... nhưng em lại quên tôi."
Cậu ấy càng nghĩ càng tủi thân: "Rõ ràng ngày xưa là em nắm tay tôi nói thích tôi, muốn gả cho tôi, vậy mà bây giờ lại quên sạch, chỉ thích bạn thân của mình!"
Tôi vội vàng phủ nhận: "Ê, đừng có nói linh tinh! Tôi với bạn thân chỉ là tình chị em trong sáng thôi!" Nhưng trong lòng thì nghĩ, đúng là tôi thật sự biến thái.
Cậu ấy tiếp tục: "Tôi đã cố gắng rất nhiều để nâng cấp bản thân, cuối cùng tại lễ tang của bạn thân em, tôi mới gặp được em. Nhưng khi đó em còn không thèm nhìn tôi một lần, lẽ ra tôi phải giận em, nhưng tôi không chịu nổi khi thấy em buồn, nên tôi đã đưa bạn thân em vào trong sách, sau khi em chết, tôi cũng mang em vào thế giới này."
Tôi không nhớ rõ tình cảnh lúc đó lắm. Nhưng nghĩ lại, lúc tôi khóc nức nở, hình như có một bàn tay đưa cho tôi tờ giấy, trên người thoang thoảng mùi hương nhẹ, giống hệt như mùi của hệ thống...
Tôi còn định hỏi thêm, nhưng cậu ấy bất ngờ tỉnh táo lại. Cậu ấy bóp trán, ánh mắt trở nên sắc sảo hơn, khuôn mặt lại nghiêm nghị như thường lệ.
Gió đêm lạnh lẽo, tôi rùng mình một cái, cậu ấy lập tức cởi áo khoác và khoác lên người tôi. Hệ thống nói: "Tôi đưa em về nhà."
Cậu ấy khựng lại, giọng nói vẫn còn khàn khàn: "Hình như tôi say rồi... Tôi có nói gì không?"
Tôi cười, mắt cong lên: "Cậu nói muốn gả cho tôi."
"???"
"Tôi đồng ý rồi"
Nhìn vẻ ngơ ngác của cậu ấy, tôi cười đến không nhịn được. Tôi ghé lại gần, nâng mặt cậu ấy lên, rồi hôn nhẹ lên môi cậu ấy lần nữa.
"Tôi đã nói tôi đồng ý rồi, vậy cậu có đồng ý không?"
Mặt cậu ta ngày càng đỏ hơn, ánh mắt trở nên lúng túng, mơ hồ.
"Tôi... tôi sẽ đưa hết tiền của tôi cho em, để em mua thật nhiều đảo nhỏ."
Tôi chợt nghĩ ra điều gì đó, mắt sáng lên: "Ồ~ có phải cố ý kiếm cớ để đưa tiền cho tôi, rồi bắt tôi tham gia chương trình nấu ăn cho cậu không?"
Hệ thống mím môi: "Không phải, cốt truyện của tiểu thuyết quy định hai người phải đối lập nhau, không thể đi quá xa khỏi thiết lập ban đầu."
Tôi nhớ lại nội dung của tiểu thuyết, cảm thấy hơi lo lắng: "Thế bây giờ thì sao? Cốt truyện đã bị thay đổi hoàn toàn, liệu có vấn đề gì không?"
Hệ thống bình thản đáp: "Không sao đâu."
Cậu ấy giải thích một cách đơn giản khi thấy tôi vẫn chưa hiểu tại sao trước đây cần tôi và Thẩm Nhạc Nhạc hành động ngược nhau để không ảnh hưởng đến cốt truyện, còn bây giờ thì không cần quan tâm nữa: "Cuốn sách này thực ra là bị bỏ dở. Nam chính trong truyện bị chê là quá cường điệu, tác giả không thể viết tiếp nên bỏ dở đấy, phần sau của câu chuyện không được hoàn thành. Cốt truyện chỉ dừng lại ở đoạn kết thúc chương trình thực tế, không có nội dung sau đó."
Tôi hiểu ra.
Vì không có nội dung tiếp theo, nên chẳng còn quy tắc gì ràng buộc tôi.
Tôi hào hứng giơ tay: "Tốt! Vậy thì bây giờ đi mua đảo và kết hôn thôi!"
Sáng hôm sau, khoảng sáu giờ, tôi lờ mờ tỉnh dậy chuẩn bị làm bữa sáng, nhưng rồi chợt nhớ ra chương trình đã kết thúc. Nhìn người đàn ông đang ngồi trên giường với ánh mắt vô tội, tôi không nhịn được mà đá cậu ấy một cái.
Sau chương trình thực tế này, tôi lại càng nổi tiếng thêm. Những clip được chỉnh sửa từ chương trình vẫn chưa hết hot, kịch bản gửi đến cho tôi cũng không ít. Bạn thân tôi cũng được mọi người chú ý. Chúng tôi được cư dân mạng gọi đùa là "cực âm cực dương của showbiz". Một người thì làm biếng thật sự, người kia thì lao đầu vào công việc không ngừng nghỉ.
Cứ sáng sớm thức dậy nấu cơm là tôi lại nở một nụ cười như nàng Mona Lisa. Không, tôi chỉ giả vờ chăm chỉ thôi. Ai lại từ chối tiền cơ chứ?
Từ khi tôi thẳng thắn với hệ thống, dù vẫn giữ gương mặt nghiêm nghị nhưng cậu ấy lại trở nên rất bám tôi, thường hay ghen tỵ, đặc biệt là với Phó Đình. Tôi: "???"
Phó Đình tuy là kiểu tổng tài bá đạo, nhưng đối xử với bạn thân tôi rất tốt. Anh ta không có chút tính gia trưởng nào, luôn tôn trọng mọi suy nghĩ của Nhạc Nhạc. Thế nên, tôi chẳng can thiệp vào chuyện của họ, chỉ cần thấy bạn thân hạnh phúc là tôi đã vui lắm rồi.
Điều khiến tôi vui hơn là tôi đã mua một hòn đảo nhỏ, dẫn bạn thân và anh chồng nhỏ của mình cùng đến ở. Còn Phó Đình phải trả tiền mới được lên đảo, nên tôi cũng kiếm được kha khá từ anh ta. Bạn thân không giận, còn cùng tôi "vòi" tiền từ Phó Đình.
Chúng tôi cùng nhau giải nghệ, lui về sống cuộc sống an nhàn. Bạn thân tôi biết chuyện tôi ràng buộc với hệ thống, nhưng Phó Đình thì không. Vì thế, anh ta thường bảo Nhạc Nhạc phải cảnh giác với tôi, nghi ngờ rằng tôi đã bán đứa trẻ, nhưng lại không có bằng chứng. Mỗi lần như vậy, tôi và bạn thân đều cười không ngớt.
Sau này, tôi mới biết hệ thống thực sự rất giàu. Mấy chục vạn kia chỉ là phần nhỏ. Nhưng không sao, cậu ấy đã đưa hết tiền cho tôi rồi.
Tôi hỏi cậu ấy: "Trước đây không phải anh lúc nào cũng nghiêm mặt à? Sao dạo này thấy anh cười nhiều hơn thế?"
Cậu ấy đáp: "Trước đây ở bên em, anh thấy lo lắng."
"Bây giờ thì sao?"
Mặt cậu ấy lại trở nên nghiêm nghị, có lẽ không phải cố ý, mà là do cứ căng thẳng là lại thành ra như thế. Tôi nhìn ra ngoài ban công hướng biển, mỉm cười rạng rỡ với cậu ấy:
"Thử thêm vài lần nữa là anh sẽ hết căng thẳng thôi."
(Hết truyện)