7
Rạng sáng lúc 4h.
[Còn hai tiếng nữa mẹ Dung sẽ dậy làm đồ ăn sáng cho đứa trẻ!]
Rạng sáng lúc 5:59.
[Cứu tôi! Mẹ Dung sắp dậy làm bữa sáng rồi, tôi còn chưa ngủ, phải làm sao bây giờ? Tôi còn cứu được không?]
[Không sao không sao, tự cúp máy được!]
Rạng sáng lúc 6h.
Tôi vội vàng mở mắt, duỗi người rồi nhanh chóng bò dậy.
Tôi bắt đầu rửa rau củ mà chương trình đã gửi đến đêm qua.
Chuẩn bị xong, lập tức bắt tay vào nấu ăn.
[Chị Dung, chị là người mẹ duy nhất mà tôi trong giới giải trí!]
[Từ Weibo nghe tin mà đến nè, trên đời này thật sự có người dậy làm bữa sáng lúc sáu giờ sáng, chứ không phải sáu giờ chiều?]
[Đầu tiên làm chị, rồi làm mẹ, cuối cùng tôi trở thành con dâu của mẹ Dung!]
[Khai chiến đi, bảo bối Thanh Thanh là của tôi!]
Tôi cũng không muốn dậy sớm nấu ăn đâu!
Nhưng hệ thống nói làm một lần được một ngàn vạn mà!
Tôi vừa thở vừa hì hục nấu nướng, trong chảo khói bay nghi ngút, tiếng dầu xèo xèo hòa quyện với hương thơm của món ăn.
Hệ thống đứng im lặng ở cửa bếp nhìn tôi nấu ăn.
Camera quay lại hình ảnh hai chúng tôi từ phía sau, tạo thành một bức tranh thật hài hòa và đẹp đẽ.
Giọng nói của cậu vang lên trong đầu tôi, hơi trầm và lạnh lẽo: Tôi bảo cô nấu ăn, cô có ghét tôi không?
Đương nhiên là không!
Ai mà ghét cây rụng tiền được chứ?
Ai ghét thì đưa đây!
Tôi không ghét đâu!
Nghe vậy, hệ thống có vẻ thở phào nhẹ nhõm, mặt cậu không còn căng thẳng như trước mà thoải mái hơn nhiều.
Tôi vừa kìm nén những suy nghĩ xấu xa trong lòng, vừa đảo chảo vừa lẩm bẩm: “Một ngàn vạn, một ngàn vạn, một ngàn vạn…”
[Chị này… điên rồi?]
[Sau này không gọi là mẹ Dung nữa, gọi là triệu phú nhé!]
Sau bữa ăn sáng, chúng tôi bắt đầu đi đến vòng hai.
Hôm qua là phần tương tác giữa mẹ và con, hôm nay là phần tương tác giữa các mẹ.
Các bà mẹ cùng nhau tham gia trò chơi, còn năm đứa trẻ thì đi chợ mua rau.
Chương trình đã đưa cho một đứa trẻ một trăm tệ.
“Vòng này có tên là: Đoán Nhân Vật Hoạt Hình. Chương trình sẽ đưa ra hình ảnh nhân vật anime được làm mờ theo chuẩn Gauss, rồi dần trở nên rõ nét hơn. Các bà mẹ cần phải đoán ra nhân vật trong vòng một phút. Ai đoán đúng sẽ được một điểm. Thứ hạng cuối cùng sẽ ảnh hưởng đến nguyên liệu cho bữa ăn ngày mai, các mẹ cố gắng lên nhé!”
Tôi quay sang nhỏ giọng với hệ thống: “Bé yêu, chị… à không, mẹ là kho tàng kiến thức về anime, câu hỏi này không có gì khó cả, mẹ sẽ mang về giải nhất cho con!”
Thẩm Nhạc Nhạc bên cạnh ngáp một cái, dẫn Tiểu Chanh ra: “Đạo diễn, chúng ta có thể thương lượng không? Tôi cho con trai tôi lên, sau này thằng bé sẽ là mẹ tôi!”
Hai chúng tôi tạo nên một sự tương phản rõ rệt.
Người xem: Tôi cười không ngừng được! HAHAHAHAHAHAHAAAAAAA….
[Cặp đôi đối lập à/]
[Chanh Chanh nhỏ: Cuối cùng tôi là người gánh vác mọi thứ!]
Chẳng bao lâu, lũ trẻ đã được tổ tiết mục mang đi mua thức ăn.
Trong khi đó, chúng tôi bắt đầu trò chơi.
Đầu tiên xuất hiện ba màu sắc, có vẻ là một cậu bé tóc đen mặc đồng phục xanh và có thắt cà vạt.
Tôi lập tức nghĩ đến một nhân vật.
Trong làng giải trí, mọi người thường sinh con muộn, tuổi tác mọi người cũng khá lớn.
Tôi và Thẩm Nhạc Nhạc có lẽ là trẻ nhất, cả hai đều 28.
Các bậc tiền bối khác đã 40-50 tuổi, nhiều người không xem anime.
Tôi nhân lúc họ híp mắt xem hình ảnh, lập tức lao lên giành mic trả lười.
Tôi trả lời một cách chắc chắn: “Conan!”
Thẩm Nhạc Nhạc bừng tỉnh, đập tay xuống bàn: “Đúng rồi, Conan!”
Chương trình: “Chúc mừng mẹ Dung đã trả lời đúng!”
Tôi ngay lập tức lộ ra vẻ hoài niệm, thở dài.
“Lâu rồi không xem Conan! Không biết Naruto có trở thành Vua hải tặc được không?”
Hệ thống có thể nghe thấy những gì tôi nói, im lặng một lúc lâu.
[Conan thì đúng rồi, còn Naruto thì từ Onepiece à???]
Thẩm Nhạc Nhạc dường như cũng bị tôi gợi nhớ, hớn hở tiếp lời: “Câu hỏi này tôi biết! Có phải Ngộ Không đã đánh bại Saitama bằng Pikachu?”
Người xem:[ Như những gì tôi đã nói, Ngọa Long xuất hiện tất có Phượng Sồ!!
[Hai người chính là cặp trời sinh! Một cặp tuyệt phối hoàn hảo!]
[Còn không phải à? Nếu không phải tôi đã xem qua thì tôi thật sự tin đấy, hai người đã tiết lộ tất cả nhân vật anime mà mình biết rồi à?
Tiếp theo, những nhân vật mà tôi quen biết càng ngày càng ít, những người khác cũng trả lời không ít câu đúng.
Cuối cùng, tôi đoán đúng năm câu.
Xếp hạng thứ ba.
THẩm Nhạc Nhạc 0 câu.
Xếp hạng…
Thứ nhất từ dưới lên.
Thảm… quá thảm rồi!
Cô diễn viên kia cười rạng rỡ, cuối cùng cũng được thể hiện bản thân, nhẹ nhàng nói: “Người trẻ, vẫn cần phải trải nghiệm thêm, trong ngành này thì phải nhìn nhiều hơn.”
“Cô Trần, chúng ta gặp nhau lâu như vậy mà cô vẫn chưa tặng tôi quà gặp mặt, không bằng bây giờ cô tặng tôi một món quà đi?”
Cô ta ngẩn người, không ngờ tôi lại chuyển đề tài nhanh như vậy.
Cô ta mỉm cười với vẻ điềm tĩnh của một người lớn, như đang nhìn một đứa cháu đang cố tình gây sự.
“Được thôi, cô muốn quà gì?”
“Món quà tốt nhất chính là đừng can thiệp vào chuyện của người khác, trong ngành này mà nhiều lời, ai biết chừng nào có người tiết lộ chuyện cô là tiểu tam lấn át vợ người ta chưa kết hôn mà đã có con đâu!”
Tôi lập tức che miệng lại: “Ôi, tôi không có ý đó đâu, mọi người đừng nghe tôi nói linh tinh, tôi chỉ nói bừa thôi mà~”
Khuôn mặt cô diễn viên kia lúc xanh lúc trắng.
Đạo diễn lập tức ra lệnh tạm dừng chương trình.
Họ cử người đến để công tác tư tưởng tôi một lúc.
Đang xem trực tiếp thì bị cắt sóng, màn hình đen kịt và không có âm thanh, cư dân mạng như muốn nổ tung!
[Ôi trời! Tôi muốn ăn dưa, còn chuyện gì thì kể hết đi! Chương trình đừng có bưng bít như vậy được không!]
[Trước đây đã nghe nói về mấy tin đồn của nữ diễn viên này rồi, nhưng sau đó tất cả đều bị dẹp yên. Không ngờ là thật!]
[Chị Dung thật mạnh mẽ!]
Tôi giả vờ gật đầu với đoàn làm phim: "Tôi chỉ lỡ miệng thôi mà, chứ không cố ý nói mấy chuyện đó đâu."
Thẩm Nhạc Nhạc nhìn tôi chằm chằm, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Chị không phải là con riêng của ba tôi chứ? Hay của mẹ tôi? Tôi cứ có cảm giác chị rất quen thuộc."
Tôi cười nhạt: "Trùng hợp thật, tôi cũng cảm thấy cô có vẻ ngốc nghếch ngây thơ, cũng rất quen thuộc."
Thẩm Nhạc Nhạc giật mình.
[Cô Dung này rút khỏi chương trình đi, Nhạc Nhạc không gây sự mà cũng bị nói bóng nói gió nữa!]
[Nhạc Nhạc đã không vui rồi, chị Dung ơi, tôi đã nhìn nhầm chị, chuyển thành người qua đường thôi!]
[Thẩm Nhạc Nhạc: Đừng dính vào tôi!]
[CP mà tôi đẩy thuyền cuối cùng cũng tan vỡ rồi~~~như nước Tây Hồ~~~]
8
Sau khi trò chơi kết thúc, chương trình dự định thêm một phần mang tính truyền cảm hứng.
Còn tôi, trong đầu vẫn còn đang trò chuyện với hệ thống.
Hệ thống không biết nên mua gì, tôi vừa chỉ dẫn cho cậu ta, vừa lắng nghe đoàn phim thông báo nhiệm vụ.
Trong sân lớn của một ngôi làng, mọi người ngồi quanh một cái bàn, trên bàn bày biện đủ loại trái cây và bánh ngọt.
Mọi người nói chuyện rất rôm rả.
Chương trình: “Hãy dùng một cuốn sách để miêu tả nửa đời trước của bạn.”
Nữ diễn viên đã rút khỏi làng giải trí nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà: “Có lẽ đó là cuốn “Alive” trên đời có quá nhiều người khổ sở, tôi không mong gì cho bản thân cả, chỉ cần sống và hưởng thụ hiện tại là được”
Mọi người khác đều trả lời rất nghiêm túc, đa số đều là những phát ngôn đầy cảm hứng và triết lý sống.
Tuy nhiên, khi đến lượt Thẩm Nhạc Nhạc và tôi, không khí bỗng trở nên kỳ quặc.
Thẩm Nhạc Nhạc suy nghĩ một lúc: "Nếu phải chọn một cuốn sách, có lẽ đó sẽ là 'Cả đời này tôi chỉ nằm ườn’!"
Chương trình: “Nhưng không có cuốn sách đó.”
Thẩm Nhạc Nhạc đáp không chút do dự: “Vậy tôi sẽ tự viết một cuốn”
Người xem cười ầm lên.
Đoàn phim thấy cô nghiêm túc như vậy, không biết phải làm sao, đành chuyển câu hỏi cho người tiếp theo.
Chính là tôi.
“Cô Dung thì sao? Cô sẽ chọn cuốn sách nào để miêu tả?”
Tôi xoa cằm, suy nghĩ một lúc, rồi nghiêm túc trả lời: “Chắc là cuốn ‘Cả đời tích tiền mua đảo’.”
Chương trình: “...Xin lỗi cô Dung, cuốn đó cũng không có.”
Tôi quay sang nhìn Thẩm Nhạc Nhạc: “Vậy chị viết luôn cho tôi một cuốn nữa nhé.”
Người xem: ...
Một người xem hào hứng: Các bạn thấy chưa, tôi đã nói mà! Nơi nào có Ngoạ Long, nơi đó chắc chắn có Phượng Sồ mà!
Hai người này chắc không phải là không hợp nhau đâu, đều ngốc như nhau mà!
[Tôi thực sự thấy khó chịu. Hai người này đâu có quen nhau? Cô Dung kia cứ ra lệnh cho Nhạc Nhạc, có phải cố ý bắt nạt Nhạc Nhạc vì cô ấy chưa tham gia show bao giờ không? Chuyện của mình mà không biết tự làm à? Sao phải bắt người ta viết cho mình?]
[... Cũng có thể giải thích như thế nhỉ? Giờ thì tôi hiểu tại sao trong làng giải trí chẳng ai có bạn cả!]
Nhưng khi tôi vừa nói xong, tôi nhận thấy Thẩm Nhạc Nhạc ngây ngốc nhìn tôi, đôi mắt tròn xoe dần dần ngấn nước, làm sao cũng không tan được.
Tôi bắt đầu hoảng hốt.
Mẹ kiếp, cô ấy khóc cái gì đây?
Một số khán giả còn kích động hơn nữa.
[Cô Dung kia cút đi! Mang theo mấy cái mưu mô của cô cút khỏi đây!]
[Cô Dung có thể bớt diễn một chút được không? Chẳng thân quen gì mà cứ làm bộ làm tịch!]
[Đúng là chuyên gia ké fame mà! Còn cố gắng buộc CP với cô gái trẻ kia nữa, không nhìn lại bản thân ra sao à?]
[Nói thật thì không phải là cư dân mạng gán ghép họ với nhau sao? Liên quan gì đến chị Dung chứ?]
Cùng lúc đó, trong văn phòng của chủ tịch tập đoàn Phó Thị.
Phó Đình mặt mày đen kịt, cố nén cơn giận: "Ban đầu ai đồng ý để Nhạc Nhạc tham gia cái chương trình này?"
Giờ bị bắt nạt như vậy, lẽ nào anh– người chồng này – chỉ là đồ trang trí thôi sao?
Tại sao Nhạc Nhạc không nói gì với anh chứ?
Phó Đình đặt máy tính bảng xuống, ra lệnh cho thư ký: "Dời hết công việc trong tuần này. Thông báo với đạo diễn, tôi sẽ đến làm khách mời đặc biệt! Đặt vé máy bay cho ngày mai. Vợ tôi, tôi tự mình cưng chiều!"
Thư ký bề ngoài thì cung kính, nhưng trong lòng thì: Ông đúng là chân chó của vợ đấy!
Phó Đình đóng máy tính bảng lại, không hề thấy đoạn phía sau.
Thẩm Nhạc Nhạc và tôi nắm tay nhìn nhau, nước mắt lưng tròng, không thốt nên lời.
Người xem: Tôi cảm thấy phong cách của chương trình càng ngày càng kỳ lạ.
[Đúng vậy, tôi cũng thấy thế.]
Thẩm Nhạc Nhạc run run môi: "Người nào bẻ gãy đôi cánh của chị em tôi"
Mắt tôi đỏ hoe: "Tôi sẽ người đấy sống trong địa ngục mãi mãi"
Cả hai chúng tôi đồng thanh hét lên với giọng run rẩy:
"Chị chị!!"
"Em em!!"
Chúng tôi lao vào ôm nhau thật chặt.
Hành động này không chỉ khiến toàn bộ nhân viên và ba nhóm còn lại trong chương trình bàng hoàng mà ngay cả khán giả xem phát sóng trực tiếp cũng không thể tin nổi.
[Cứu tôi với! Sao chương trình lại chuyển sang phong cách không chính thống thế này? Kéo tôi về ký ức không mấy tốt đẹp!]
[Bạn đoán tại sao tôi không cười? (cười nhẹ)]
[Vì tính của bạn không thích cười.]
[Chẳng phải bảo hai người họ không ưa nhau sao? Còn có người nói rằng con của chị Dung là do trộm tinh trùng của Phó tổng đấy.]
[Ông bạn, đừng nói điên rồ thế!]
[CP của tôi sống lại rồi sao?]
Tôi nắm chặt tay Thẩm Nhạc Nhạc.
Không thể tin được rằng bạn thân của tôi sau khi mất lại xuyên vào quyển truyện này!
Còn là nhân vật nữ chính của cuốn sách!
Còn tôi, chính là nhân vật phản diện ác độc trong truyện.
Bây giờ tôi không ác độc nữa, chỉ là đóng vai đối thủ của cô ấy, luôn đối đầu với cô ấy!
Kể từ khi hệ thống trở lại, mọi thứ đều thay đổi.
Tôi và Thẩm Nhạc Nhạc thân thiết như chị em, tay chúng tôi chưa từng buông rời nhau.
Khi hệ thống quay lại, nó nhìn thấy cảnh này và im lặng.
Nó bước đến trước mặt tôi, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt trong veo đầy nước, khuôn mặt ngây thơ, hỏi với giọng vô tội: "Mẹ không cần con nữa sao?"
Tôi suýt nữa bị sự dễ thương của nó làm tan chảy.
Lập tức buông tay bạn thân ra, quay sang ôm chặt hệ thống và hôn lên má nó.
Bạn thân: …
Cô ấy cũng nhìn tôi với vẻ mặt ngây thơ.
Tôi hất cằm về phía sau, ra hiệu cho cô ấy nhìn: "Kia kìa, con trai cậu, bé Chanh cũng về rồi đó, cậu cũng đi mà ôm bé đi"
Bạn thân: …
Hệ thống ở trong vòng tay tôi, nhìn qua phía Thẩm Nhạc Nhạc.
Đôi môi chúm chím từ từ cong lên.
Trông có vẻ rất vui.
Bạn thân: Đứa trẻ này đã thành tinh rồi sao?