Chương 2: Thiên kim thật của gia tộc giàu nhất
Cố Hàn Thần nghe vậy thì lập tức bật dậy khỏi ghế da, vuốt mái tóc lởm chởm của mình: “Cô đang đùa à? Sao cô lại có thai đúng lúc Mễ Thần niêm yết thế?”
“Không đúng, cô còn chưa kết hôn, sao lại có thai được?”
Giọng nói của Viên Hi hờ hững: “Tôi chưa kết hôn, chẳng qua đứa bé là sự cố ngoài ý muốn.”
“Cố tổng, tôi muốn từ chức.”
Năm năm vừa qua làm việc ở Mễ Thần vô cùng vất vả, nhưng tiền lương của cô cũng không thấp.
Hiện tại không nói về tài sản tự do, nhưng ở trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng Giang Thành, cô đã có một căn nhà nhỏ rộng 100m² và một chiếc xe đi lại.
Tiền gửi ngân hàng mặc dù không nhiều nhưng cũng đủ để cô sinh con.
Hơn nữa cô còn có cổ phần trong Mễ Thần, đến khi công ty niêm yết thì cũng đủ tiền nuôi lớn hai đứa bé.
Đã đến lúc nên tìm một công việc nhàn hạ hơn rồi, mấy ngày nay có thai nên cô đã nôn rất nhiều, phải nghỉ ngơi cho khỏe.
Hơn nữa, vị hôn thê của Cố Hàn Thần, Dư Tiêu Tiêu cũng khó đối phó, Dư gia Chu gia cô đều không đắc tội nổi…
Chi bằng nhân lúc này nghỉ việc, còn có thể dưỡng thai cho tốt.
Cố Hàn Thần cau mày nói: “Từ chức? Tuyệt đối không được, bây giờ đang là thời điểm then chốt để Mễ Thần niêm yết theo kế hoạch, sao cô dám từ chức?”
Viên Hi nói: “Mặc dù đứa bé đến bất ngờ, nhưng tôi vẫn muốn dưỡng thai và nuôi dưỡng đứa bé thật tốt. Sau khi tốt nghiệp, tôi làm việc ở Mễ Thần không nghỉ một ngày nào, bây giờ có đứa bé, tôi muốn tìm một công việc khác nhàn hạ có thể chăm sóc đứa bé.”
“Tôi không duyệt, cô đừng hòng từ chức!”
Cố Hàn Thần lạnh lùng nói: “Viên Hi, cô nên suy nghĩ rõ ràng, vì đứa bé mà hy sinh công việc giá trị này sao? Bố đứa bé chắc không biết cô có thai?”
“Bố của con cô, ngộ nhỡ hắn ta không muốn chịu trách nhiệm, một mình cô có thể nuôi dưỡng đứa trẻ sao?”
“Cô còn trẻ, sau này vẫn sẽ có con, chi bằng phá thai đi, không có gì quan trọng hơn việc Mễ Thần niêm yết được.”
Viên Hi lạnh nhạt nhìn Cố Hàn Thần, những lời này mà hắn cũng nói ra được sao?
“Cố tổng, từ mười tám tuổi trở đi tôi đã trở thành đứa trẻ mồ côi, tôi mong mỏi có được một đứa con hơn bất kì ai hết, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ đứa bé này.”
Viên Hi khẽ vuốt ve chiếc bụng phẳng lì, càng có thêm ý định từ chức: “Cố tổng, tôi sẽ nộp đơn xin từ chức trên hệ thống OA, trên nguyên tắc tôi bàn giao xong công việc là có thể rời đi, làm phiền ngài nhanh chóng tìm được người thay thế tôi.”
Giọng nói của Cố Hàn Thần lạnh như băng: “Viên Hi, chắc hẳn cô biết hậu quả khi đắc tội với Cố gia ở Giang Thành, nếu cô dám từ chức ở đây, tôi sẽ khiến cô không tìm được việc làm ở Giang Thành, xem cô sẽ nuôi đứa bé như thế nào!”
“Cố tổng, cảnh sát đến, nói muốn gặp Viên Hi.”
Trợ lý Vương mở cửa văn phòng, vội vàng bước vào trong.
Cố Hàn Thần nhìn Viên Hi nói: “Sao lại chọc đến cảnh sát?”
Viên Hi nhìn ra ngoài, bên ngoài là mấy viên cảnh sát cô nhìn quen mắt, phía sau cảnh sát là Chu Khánh giàu nhất Giang Thành và phu nhân của ông ta, Dương Anh.
Còn cả Chu Nhan mới chặn đầu xe của cô vừa nãy, chính là đứa con gái mà Chu Khánh và Dương Anh cưng chiều nhất.
Cảnh sát tiến lại gần Viên Hi: “Viên Hi, chúc mừng cô tìm được bố mẹ, đã có kết quả xét nghiệm DNA, cô và Chu Khánh có quan hệ cha con.”
Viên Hi nghe xong thì sững người tại chỗ, cô còn giật mình ngạc nhiên hơn cả lúc biết tin mình mang thai.
Năm mười tám tuổi, bố mẹ nuôi đột ngột qua đời, vì liên quan đến tiền bồi thường, nhà chú cô vì muốn cướp đi tài sản để lại của bố mẹ nuôi nên đã nói cô là đứa bé mà bố mẹ nuôi mua được rồi đuổi Viên Hi ra khỏi nhà.
Ban đầu Viên Hi còn không tin, nhưng khi xem báo cáo xét nghiệm ở trước mặt, Viên Hi không thể không tin được.
Suốt tám năm qua, Viên Hi một mực tìm bố mẹ, nhưng chưa từng nghĩ rằng bố mẹ cô lại là gia tộc giàu nhất Giang Thành!
Sau khi Cố Hàn Thần nghe xong lời của cảnh sát, hắn buồn bực nhìn Chu Khánh: “Chú Chu, đây là chuyện gì vậy ạ? Viên Hi sao lại là con gái ngài? Vậy Chu Nhan là?”
Chu Khánh giải thích: “Hai mươi sáu năm qua, lúc Tâm nhi được ba tháng thì bị bảo mẫu ôm đi và ép bọn chú phải trả tiền chuộc, lúc chú đang gom tiền chuộc thì Tâm nhi lại bị người khác bắt cóc ở trạm tàu hỏa, không rõ tung tích.”
“Khi đó dì Dương của cháu quá đau lòng, tìm một năm vẫn không có tung tích nên bọn chú đã nhận nuôi một bé gái ở cô nhi viên để nuôi dưỡng thay thế Tâm nhi, cũng chính là Chu Nhan bây giờ.”
Hốc mắt Dương Anh rưng rưng nước mắt, bà ta ôm Viên Hi vào lòng: “Tâm nhi, mẹ xin lỗi, đều là bố mẹ không tốt, những năm qua bố mẹ chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm con, lại không ngờ rằng con lại ở Giang Thành, lâu như vậy mới tìm được con.”
Viên Hi ở trong lòng Dương Anh, cô vẫn ngớ người ra, mẹ ôm cô một hồi lâu nhưng cô không cảm nhận được gì.
Thật ra bố mẹ nuôi của cô không phải quá khá giả nhưng đối xử với cô rất tốt, cũng có thể nói rằng trước năm mười tám tuổi cô như một cô công chúa bé nhỏ.
Mẹ nuôi rất thấp, chưa đến một mét năm mà Viên Hi lại cao tận một mét bảy, nhưng lúc nào mẹ nuôi cũng thích ôm cô.
Hôm nay Dương Anh đi giày cao gót nên cao hơn cô một chút, trên người bà ta nhàn nhạt mùi nước hoa đắt tiền, không biết có phải do quan hệ huyết thống tương liên hay không mà chỉ cần ôm một cái đã khiến Viên Hi cảm giác được trở về lúc mẹ nuôi còn sống.
“Mẹ…” Giọng nói của Viên Hi phát ra từ cổ họng: “Mẹ.”
Nước mắt của Dương Anh không ngừng lại được nữa: “Tâm nhi của mẹ, Tâm nhi của mẹ… Cuối cùng mẹ đã tìm được con rồi, về nhà với mẹ nào.”
“Không được.”
Thời khắc xúc động hai mẹ con nhận nhau thì Cố Hàn Thần lại giậm chân nói: “Dì Dương, chú Chu, bây giờ vẫn đang trong giờ làm việc, Viên Hi vẫn là thư ký của cháu, không thể đi theo hai người về nhà!”
Chu Khánh tìm được con gái, hốc mắt cũng ươn ướt nước mắt: “Không làm việc một ngày cũng đâu xảy ra chuyện gì lớn.”
Cố Hàn Thần đau đầu: “Sao lại không xảy ra chuyện gì lớn ạ, có một cổ đông lớn trong Mễ Thần chỉ đích danh Viên Hi đưa báo cáo tài chính cho hắn, bây giờ hắn nắm giữ đại quyền sinh tử của Mễ Thần… Nếu Viên Hi không đi, hắn có thể sẽ rút vốn!”
Chu Khánh nói: “Chỉ vậy thôi sao? Cổ đông lớn rút vốn, chú Chu đầu tư cho cháu.”
Viên Hi nghe được cổ đông lớn trong lời Cố Hàn Thần thì hơi ngạc nhiên, cô rời khỏi người Dương Anh, dùng mu bàn tay lau nước mắt.
“Bố, mẹ, mặc dù con đã xin từ chức, nhưng chưa chính thức nghỉ việc, con muốn tiếp tục làm việc đầy đủ, coi như đến nơi đến chốn.”
Chu Khánh cười nói: “Từ chức xong thì đến nhậm chức ở Chu thị, trước kia nghe anh con nói, Cố Hàn Thần có một thư ký rất lợi hại, con đến công ty gia đình làm, dù sao cũng tốt hơn làm thư ký cho người khác.”
Cố Hàn Thần cau mày, sao Viên Hi lại biến thành con gái Chu gia rồi?
Sao cô ấy có thể là con gái Chu gia?
Mễ Thần có thể không có Cố Hàn Thần hắn, nhưng tuyệt đối không thể không có Viên Hi.
Hắn nhất định không để Viên Hi từ chức.
Chu Khánh và Dương Anh dặn dò Viên Hi tan làm phải về Chu gia ngay, sau khi Viên Hi đồng ý, cô quay về văn phòng và in báo cáo tài chính quý đầu tiên.
Bây giờ đã là tháng Năm, theo lý mà nói, Hoắc Thời Duyên đã xem báo cáo tài chính quý I từ lâu rồi, sao giờ lại cần cô báo cáo?
Sau khi Viên Hi sắp xếp báo cáo xong, cô ngẫm nghĩ một hồi, quyết định nhét báo cáo siêu âm B vào trong tập báo cáo tài chính.
Nhìn báo cáo siêu âm B, Viên Hi khẽ vuốt ve chiếc bụng phẳng lì, cũng không biết anh sau khi biết đến đứa bé có bắt cô phá thai hay không…