Chương 1: Chúc mừng, cô mang thai rồi

“Chúc mừng, cô mang thai rồi, là sinh đôi.”

Viên Hi nắm chặt bản báo cáo trong tay, nghe được lời bác sĩ nói, trong lòng cô chết lặng.

Bác sĩ thấy vẻ mặt của cô gái trẻ tuổi mặc âu phục màu xanh da trời trước mặt không hề vui mừng chút nào: “Nếu cô không muốn thì bây giờ có thể uống thuốc phá thai.”

Viên Hi giữ chặt bản báo cáo: “Không, tôi muốn giữ lại.”

Còn chưa dứt lời, âm thanh du dương của tiếng chuông điện thoại vang lên, Viên Hi bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói nam nóng nảy.

“Thư ký Viên! Bây giờ là là lúc nào rồi? Thời điểm then chốt công ty niêm yết mà cô vẫn dám xin nghỉ à? Tôi có phê duyệt đơn cho cô sao?”

“Mau đi làm lại!”

“Tôi muốn trong vòng nửa tiếng nữa là nhìn thấy mặt cô.”

Viên Hi nghe âm thanh từ đầu dây bên kia, cô đưa điện thoại ra xa một chút: “Vâng, Cố tổng, một lúc nữa tôi sẽ đến.”

“Một lúc nữa? Tôi nói cô phải lập tức đến…”

Viên Hi không đợi đối phương nói xong, lập tức cúp điện thoại rồi hỏi chị bác sĩ bên cạnh: “Bác sĩ, tôi muốn giữ lại hai đứa trẻ này.”

Không đợi Viên Hi nói xong, chuông điện thoại của cô lại vang lên, cô biết biết phải nghe như thế nào nữa.

Giọng nói giận dữ của Cố Hàn Thần vọng ra từ điện thoại: “Viên Hi! Cô dám cúp điện thoại của tôi? Ai cho cô lá gan đấy? Cô muốn tiền thưởng cuối năm giảm một nửa sao? Bây giờ cô đang ở đâu?”

“Tôi ở bệnh viện.” Viên Hi nói bốn chữ: “Cố tổng, lát nữa tôi sẽ gọi lại cho anh.”

“Bệnh viện? Cô bị bệnh gì? Chỉ cần vẫn còn một hơi thở thì cô phải đi làm lại, tôi sẽ mời bác sĩ giỏi nhất Giang Thành đến công ty, bây giờ cô quay về công ty ngay lập tức.”

Viên Hi lại trực tiếp cúp điện thoại rồi hỏi bác sĩ: “Thời điểm tôi dính bầu thì có uống nhiều rượu, bố đứa trẻ… Cũng trong trạng thái say xỉn, điều này có ảnh hưởng đến đứa bé không?”

Bác sĩ nhìn báo cáo trong máy tính: “Bình thường hai người hay say xỉn sao?”

“Không, bình thường uống rất ít rượu, chỉ uống nhiều trong đêm đó thôi.”

Bác sĩ suy nghĩ một hồi: “Trước mắt đứa bé còn nhỏ, tạm thời chưa thể kết luận đứa có hội chứng FAS(1) hay không, cô chỉ cần đi khám thai định kỳ thì sẽ không có vấn đề gì lớn, đến lúc đó nếu…”

(1) Hội chứng nghiện rượu ở thai nhi:  là một bệnh nặng não tổn thương ở trẻ sơ sinh, nguyên nhân của nó luôn luôn là lạm dụng rượu bởi người mẹ khi mang thai, khiến đứa trẻ sinh ra có vấn đề về tinh thần và chậm phát triển về thể chất.

Điện thoại của Viên Hi lại vang lên lần nữa, cô thấy tên Cố Hàn Thần thì trực tiếp cúp điện thoại rồi tắt nguồn điện thoại.

Bác sĩ mỉm cười nói: “Bận rộn như vậy à, đến lúc đó nếu lúc khám thai không ổn thì có thể lựa chọn bỏ, nhưng dù cô có bận thế nào thì cũng phải khám thai đúng hạn, trước hết tôi sẽ kê cho cô ít vitamin B11.”

Viên Hi nói cảm ơn, cô ra khỏi phòng khám thì có một y ta dẫn cô đến phòng phát thuốc lấy vitamin B11.

Lúc Viên Hi trở lại xe, cô kiểm tra điện thoại thì thấy có ba mươi cuộc gọi nhỡ.

Nhìn kỹ thì không phải do Cố Hàn Thần gọi mà là trợ lý Vương gọi.

Viên Hi dựa vào ghế lái day day thái dương, cô làm ở công ty game Mễ Thần đã thành lập được sáu năm.

Viên Hi đến thực tập từ năm tư đại học, sau khi tốt nghiệp cô vẫn ở lại Mễ Thần làm thư ký cho Cố Hàn Thần tận năm năm, chứng kiến Mễ Thần phát triển từ một công ty nhỏ bé vừa mới thành lập trở thành một gã khổng lồ trong ngành công nghiệp game hiện giờ.

Cố Hàn Thần là tiểu thiểu gia của Cố gia, một trong tứ đại gia tộc giàu có nhất Giang Thành, hắn sáng lập công ty game Mễ Thần, ý định ban đầu cũng không muốn điều hành nghiêm túc, chỉ là hắn có rất nhiều tiền ảo, còn bị nhiều công ty game coi là người tiêu tiền như nước nên hắn đã chi ra một số tiền lớn để được chơi game thoải mái.

Mấy năm gần đây, tuy rằng Viên Hi là thư ký của Cố Hàn Thần nhưng cô không hề thoải mái với vị tổng giám đốc Cố Hàn Thần này.

Năm năm qua, cô chưa từng xin nghỉ ngày nào.

Hôm nay là lần đầu tiên cô xin nghỉ kể từ khi trở thành nhân viên chính thức, thế mà lại bị bọn tư bản thúc giục như muốn lấy mạng cô vậy.

Viên Hi kiểm tra tại bệnh viện tư nhân ở trung tâm thành phố, cô lái xe hết mười lăm phút thì đến trụ sở chính của Mễ Thần, là tòa nhà chọc trời nằm gần bờ sông.

Vừa mới đỗ xe trong tầng hầm để xe của tòa nhà xong.

Viên Hi thấy có hai cô gái trẻ tuổi ăn mặc sang trọng đi giày cao gót chặn trước xe cô, một người đeo chiếc túi Diana mới nhất của Dior, còn người kia thì đeo chiếc túi xách Hermès mini Kelly.

Viên Hi liếc mắt một cái lập tức nhận ra thân phận của hai người này, một người là vị hôn thê được gia tộc chỉ định của Cố Hàn Thần, một người là thiên kim gia tộc giàu nhất Giang Thành Chu Nhan.

Dư Tiêu Tiêu tiến lại gần Iceberry Pink Panamera của Viên Hi, tay vỗ vào đầu xe nói: “Xe mới sao? Là Cố Hàn Thần mua cho cô?”

Sau khi Viên Hi xuống xe, nghe được những lời này của Dư Tiêu Tiêu thì trở nên đau đầu.

Giang Thành có tứ đại gia tộc giàu sang quyền thế, Chu gia, Bạc gia, Cố gia và Dư gia, tứ đại gia tộc này đã kết thông gia, Dư Tiêu Tiêu chính là vị hôn thê được Cố gia chọn trúng cho Cố Hàn Thần.

Nhưng vị Dư đại tiểu thư này vẫn nghĩ cô làm thư ký bên cạnh Cố Hàn Thần năm năm nên có mối quan hệ bí mật với Cố Hàn Thần.

Viên Hi cười khẩy nói: “Dư tiểu thư, xe này là do tiền lương của tôi mua được.”

“Tiền lương của cô?”

Chu Nhan đi đến bên cạnh Viên Hi, cô ta thấp hơn Viên Hi không ít, nhưng trong giọng nói tràn đầy sự giễu cợt và khinh thường: “Xe này trong mắt chúng tôi không phải một siêu xe đắt tiền gì, nhưng chỉ bằng tiền lương của một thư ký bình thường thì còn lâu mới mua nổi.”

Chu Nhan cảnh cáo nói: “Viên Hi, tôi khuyên cô nên hiểu rõ thân phận của cô, Cố Hàn Thần không phải là người cô có thể mơ mộng đến.”

“Tôi chưa từng mơ mộng đến Cố tổng.”

Viên Hi khó hiểu: “Không có một “con trâu con ngựa” nào lại thích cấp trên của mình.”

Dư Tiêu Tiêu cau mày nói: “Cô còn dám ngụy biện? Mấy ngày nay Cố Hàn Thần vẫn luôn miệng nhắc đến thư ký Viên thư ký Viên, cô còn không thừa nhận?”

“Thân thế của cô tôi không điều tra kỹ, từ nhỏ cô đã bị lừa gạt đem bán, sau khi bố mẹ nuôi của cô qua đời, ngay cả học phí cô đều phải đi vay, tốt nghiệp năm năm, 26 tuổi đã có thể mua xe mua nhà giữa trung tâm thành phố Giang thành, không phải đều dựa vào việc câu dẫn Cố Hàn Thần sao?”

“Viên Hi, tôi sắp đính hôn với Hàn Thần, cô nên biết điều, mau chóng rời khỏi công ty Mễ Thần.”

Viên Hi cố nặn ra nụ cười công nghiệp: “Dư tiểu thư, tôi chưa từng có suy nghĩ vượt quá giới hạn nào với Cố tổng, trong mắt tôi, Cố Hàn Thần là cấp trên của tôi, chỉ như vậy thôi.”

Chu Nhan hai tay chống eo nhìn Viên Hi: “Viên Hi, trong cái vòng này của chúng tôi, người muốn thoát kiếp chim sẻ hóa thành phượng hoàng như cô, cũng không ít.”

Ánh mắt Chu Nhan đầy giễu cợt: “Nhưng vịt con xấu xí có thể trở mình thành thiên nga trắng, bởi dĩ nó chính là thiên nga, còn cô, căn bản không bao giờ đủ tư cách trở thành con dâu Cố gia.”

“Tôi khuyên cô, cho bản thân chút mặt mũi mà từ chức sớm đi, đừng mơ mộng hão huyền có thể từ thư ký mà biến thành phu nhân tổng giám đốc.”

Dư Tiêu Tiêu bóp mặt Viên Hi: “Viên Hi, cô đừng mơ mộng có thể cướp được người đàn ông của tôi, cô còn không có đủ tư cách, tôi khuyên cô thức thời ngoan ngoãn xin từ chức đi.”

Viên Hi hất tay Dư Tiêu Tiêu ra: “Dư tiểu thư, tôi không có suy nghĩ vượt quá giới hạn với Cố tổng, mong cô hãy tôn trọng tôi một chút.”

Chu Nhan nói: “Nếu không có gì thì cô từ chức để chứng minh trong sạch đi, hôm nay chúng tôi đã nói đến vậy rồi, cô cũng đừng mặt dày nữa chứ, tôn trọng cũng là tự cô cho cô thôi, cô nên cân nhắc hậu quả nếu dám đắc tội với Chu gia tôi ở Giang Thành.”

Viên Hi xoa chiếc bụng phẳng lì, thấy thang máy dừng ở tầng hầm để xe thì bước vào thang máy, không dây dưa với mấy người Dư Tiêu Tiêu nữa.

Dù sao cũng Chu Nhan cũng nói đúng, ở Giang Thành, bất luận là Chu gia hay Dư gia thì cô đều không đắc tội nổi.

Đến tầng năm mươi tám, thang máy mở ra, cô nhìn thấy gương mặt buồn bã của cô thư ký nhỏ trong phòng thư ký.

“Chị Hi Hi, rốt cuộc chị cũng trở lại rồi, chị không biết Cố tổng đã nổi điên như thế nào đâu!”

Viên Hi vào văn phòng tổng giám đốc, Cố Hàn Thần lạnh lùng ngồi trên ghế bọc da của tổng giám đốc, trước mặt là ba khung cửa kính kính trải rộng từ trần kịch xuống sàn, thu tất cả dòng xe cộ tấp nập nhộn nhịp ở trung tâm thành phố Giang Thành phồn hoa vào mắt.

Tổng giám đốc trẻ tuổi khí thế mười phần, nổi cơn thịnh nộ nói với Viên Hi: “Đang là thời điểm then chốt Mễ Thần niêm yết, cô không đợi phê duyệt mà tự tiện nghỉ đến bệnh viên, cô có biết sẽ làm chậm trễ bao nhiêu chuyện không? Còn không nhận điện thoại của tôi, tắt cả nguồn, tôi thấy năm nay cô không muốn nhận thưởng cuối năm nữa thì phải?”

Viên Hi tự nhiên bị buồn nôn, cô lấy tay che miệng rồi chạy đến thùng rác bên cạnh nôn ra.

Cố Hàn Thần nhìn Viên Hi, cười lạnh: “Bệnh dạ dày? Là ung thư bao tử thì cô cũng phải đi làm đầy đủ đến khi công ty niêm yết!”

Viên Hi ôm thùng rác nôn một lúc lâu, nhớ đến những lời của Dư Tiêu Tiêu và Chu Nhan…

Lại nghe được lời nói kiêu căng cao ngạo của Cố Hàn Thần, đột nhiên cô cảm thấy bản thân thật nực cười.

Cô đã làm việc ở Mễ Thần suốt năm năm mà chưa từng nghỉ ngơi, bị vị hôn thê của cấp trên hiểu lầm, cho dù bị “ung thư bao tử” vẫn bị cấp trên chèn ép…

Kiếp làm trâu làm ngựa này, cô không muốn làm nữa.

Viên Hi vịn tay vào bàn làm việc chậm rãi đứng dậy, nhìn Cố Hàn Thần: “Cố tổng, tôi mang thai rồi, tôi muốn từ chức.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play