【Che giấu dung mạo, là Omega mà lại ngụy trang thành Beta, cẩn thận từng bước, đúng là một nhân vật chính chính hiệu.】
【Nhìn lại em trai của chúng ta xem, vừa xinh đẹp vừa nóng tính, em không đóng vai phản diện thì ai đóng đây?】
Vưu Di An gần như không chịu nổi, rất muốn xông tới hỏi Thời Thanh rốt cuộc đang nói linh tinh gì.
Nhưng mỗi lần hắn quay đầu lại, Thời Thanh vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, nhấm nháp miếng bánh mì.
【Vưu Di An à, ngàn vạn lần đừng tin hắn, tên Nặc Á này còn sống lâu hơn cả chúng ta, kiếp trước gia tộc Tạp Lạc Tư khiến hắn ta nhà tan cửa nát, cơ hội để kết hôn với hoàng thất vốn dĩ thuộc về hắn cuối cùng lại rơi vào tay của em. Hiện giờ hắn sống lại, hắn quay lại tìm em để báo thù đấy.】
【Để mình nhớ lại một chút… À à, tiếp theo hắn còn định quyến rũ vị hôn phu tương lai của em, chia rẽ mối quan hệ giữa em và các anh trai, rồi cùng người kia hợp sức làm hỏng danh tiếng của em.】
【Em tức không chịu nổi, trong buổi tiệc liền cho hắn uống thuốc, nhưng lại bị hắn phản đòn, từ đó thân bại danh liệt và phải gả cho một lão già… Ôi chao, sao mà thảm thế!】
【Tiểu tinh linh xinh đẹp của chúng ta làm sao có thể gả cho lão già chứ.】
Vưu Di An mở to mắt, vừa không thể tin vừa phẫn nộ.
Đợi mãi không thấy hắn nói gì, Nặc Á chần chừ một chút, cẩn trọng hỏi: “Thiếu gia?”
【Không được, không được, mình phải nghĩ ra lý do gì đó để Vưu Di An đừng tin hắn, nhưng cảm giác em ấy sẽ không tin mình ngay từ đầu…】
【Khó quá, hay là bỏ qua đoạn này đã, đợi Y Lai Ân về rồi tính.】
【Khi nào Y Lai Ân mới về đây, thật sự rất muốn gặp anh ấy.】
Vưu Di An: …
Cái gì mà mặc kệ, như thế nào liền mặc kệ hắn? Nói tiếp đi chứ, cái tên này!
Vưu Di An trong lòng chỉ muốn tìm Thời Thanh để hỏi rõ ràng, tạm thời quên mất những người trước mặt, phẩy tay: “Thôi, để sau hãy nói, các ngươi làm việc của mình đi.”
Nặc Á ngạc nhiên nhìn Vưu Di An nhanh chóng bước về phía góc nhà ăn, siết chặt tay mình.
Vưu Di An kéo ghế đối diện Thời Thanh và ngồi xuống, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cậu.
Thời Thanh vẫn còn ngậm miếng bánh mì nướng, trên chiếc nĩa còn một lát thịt xông khói.
“?" Cậu dùng ánh mắt ra hiệu với Vưu Di An, tỏ vẻ mình rất tốt.
Nhưng trong mắt Vưu Di An, lại chỉ thấy một Omega da trắng, tóc đỏ, đang gục xuống mí mắt liếc hắn một cái, trên mặt đầy vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
Vưu Di An hơi hé miệng: “Ngươi……”
Hắn rất muốn hỏi Thời Thanh rằng có phải đang châm chọc hắn ở trong lòng hay không, nhưng lại phát hiện mình không thể thốt ra những lời đó.
Thay đổi rất nhiều cách diễn đạt, nhưng vẫn không thể phát ra âm thanh.
Vưu Di An đành phải chuyển sang một chủ đề không liên quan: “Ăn ngon không?”
"......" Đổi chủ đề cũng không cần tốt như vậy đâu!
Giờ phút này Vưu Di An thật sự rất muốn tự tát vào mặt mình.
Thời Thanh không biết nội tâm của mình đã bị Vưu Di An nghe được, có chút kinh ngạc trước việc Vưu Di An chủ động nói chuyện, cậu vội vã đem bánh mì nuốt vào trong miệng, buông nĩa xuống, rồi từ trong túi lấy ra một cái dụng cụ nhỏ.
Đó là một cái hộp chữ nhật cứng cáp vừa bằng lòng bàn tay. Thời Thanh dùng ngón tay nhanh chóng nhấn vài lần lên bề mặt.
Theo động tác của hắn, hộp phát ra giọng trẻ con khàn khàn: “Thực ~ là ~ ngon ~”
Không sai, giọng trẻ con nhưng rất thô cứng, giống như một nhân vật trẻ con vô tư và không biết xấu hổ.
Động tác của Thời Thanh khựng lại, sau đó Vưu Di An thấy cậu ta mặt không biểu cảm gõ mạnh vào chiếc máy, rồi ấn phím lần nữa.
Lần này giọng máy móc chuyển sang giọng nam bình thường: “Thức, ăn, ngon, lắm.”
“…” Vưu Di An nhịn không nổi, cuối cùng vẫn không thể kiềm chế sự tò mò, hỏi: “Rốt cuộc giọng của ngươi bị sao vậy?”
Thời Thanh cúi đầu gõ chữ liên tục, giọng máy móc nam lại vang lên: “Chỉ, là, bệnh, nhẹ, thôi, cảm, ơn, em, quan, tâm.”
Khi âm tiết cuối cùng kết thúc, trên màn hình cứng nhắc hiện lên một biểu cảm mèo nhỏ với khuôn mặt đỏ ửng.
Vưu Di An nhìn chú mèo nhỏ, rồi lại nhìn khuôn mặt vô cảm của Thời Thanh, cảm thấy buổi sáng này thật quá kỳ quặc.
【Phải làm sao đây, nên nói gì bây giờ?】
Nội tâm của Thời Thanh lại bắt đầu xao động, Vưu Di An vội vàng dựng lỗ tai lên nghe.
【Nếu Nặc Á đã xuất hiện, vậy hôm nay vị hôn phu tương lai của em trai chắc cũng sẽ đến đây.】
【Mình nên nói như thế nào cho em ấy biết rằng vị hôn phu đó hiện đã thông đồng với vai chính?】
【Sau khi vai chính sửa xong người máy cho Vưu Di An, Vưu Di An thuận miệng đề cập chuyện này với vị hôn phu. Vị hôn phu bảo rằng hoàng thất từ lâu đã coi trọng loại nhân tài này, vì vậy Vưu Di An mới nảy sinh ý định đưa vai chính về phía mình, mượn đó để tăng cơ hội tiến vào hoàng thất.】
【Chuyện xưa kể rằng vai ác O còn rất thích vị hôn phu này, thật hay giả vậy, chẳng phải là mượn thân phận cháu trai hoàng đế của hắn làm bàn đạp sao?】
【Nhưng mà Y Lai Ân đã lợi hại như vậy, em trai anh ấy còn khăng khăng muốn gả vào hoàng thất làm gì, thích Hoàng Thái Tử à?】
Ai nói!
Vưu Di An "Rầm" một tiếng đập bàn.
Thời Thanh giật mình hoảng hốt, ngơ ngác nhìn hắn.
Vưu Di An từ từ chớp mắt, nhận ra bản thân vừa làm gì, lập tức đứng dậy và bỏ đi mà không quay đầu lại.
Chị dâu giả kia cung cấp quá nhiều thông tin, hắn không tiêu hóa nổi, cần phải tìm người có đầu óc nhất trong nhà ngoài anh cả ra chỉ còn có Lâm Tái!
*
Vưu Di An còn chưa kịp đến phòng thí nghiệm tìm Lâm Tái thì đã có người đến báo rằng Lan Thụy Tư đã tới.
Hắn ngạc nhiên: “Anh ta đâu có nói hôm nay sẽ đến.”
Đúng là bị Thời Thanh nói trúng rồi.
Mẹ của Lan Thụy Tư là em ruột của bệ hạ, cha hắn là gia chủ Lan gia, một công tước có tước vị, nên hắn là thành viên chính thống của hoàng thất.
Khi mẹ của Vưu Di An còn sống, Lan gia đã có ý định để Lan Thụy Tư cưới Vưu Di An, nhưng khi đó cả hai còn quá nhỏ, hơn nữa mẹ của Lan Thụy Tư lại e ngại lời nguyền của gia tộc Tạp Lạc Tư, nên không mấy hài lòng với Vưu Di An.
Sau khi vừa trưởng thành, Vưu Di An cũng không quá bận tâm về chuyện hôn ước của mình.
Nhưng dù thế nào đi nữa, điều đó cũng không phải là lý do để Lan Thụy Tư lừa dối và phản bội hắn.
Vưu Di An đi vòng qua phòng tiếp khách, Lan Thụy Tư vừa thấy hắn tiến lại liền nhanh chóng tiến đến, cúi người nắm lấy tay hắn và thực hiện nghi lễ hôn mu bàn tay.
“Chào buổi sáng, Vưu Di, hôm nay vẻ ngoài của em thật rạng rỡ như ánh sáng mặt trời.”
Trước mắt là một Alpha lịch lãm nhẹ nhàng, người mà hắn đã khá quen thuộc, hoàn toàn không giống như những người khác, không sợ hãi Tạp Lạc Tư.
Vưu Di An nghĩ, ai nói lời Thời Thanh nói chính là sự thật, sao hắn có thể dễ dàng tin như vậy?
Nhưng ngay sau đó, Vưu Di An nghe thấy Lan Thụy Tư nói: “Khi anh đến, quản gia có nói rằng sáng nay em phát cáu, có phải ai đó đã chọc em không vui sao?”
Vưu Di An nhạy bén nhận ra sự khác thường, bình thản nhìn Lan Thụy Tư: “Không có gì, chỉ là người hầu vụng về, làm ngã hỏng Tiểu An.”
“Đó chính là đồ vật mà cô để lại cho em.” Lan Thụy Tư lo lắng nói, “Sau này sẽ xử lý như thế nào đây?”
Vưu Di An lại chuyển sang chủ đề khác: “Mấy ngày nữa là vũ hội của hoàng thất, anh có bạn nhảy chưa?”
Lan Thụy Tư ngạc nhiên một chút, rồi cười nói: “Người bạn nhảy của anh chắc chắn chỉ có Vưu Di xinh xắn.”
Vưu Di An khẽ mỉm cười, lợi dụng cơ hội này để nói về trang phục và những chuyện khác.
Lan Thụy Tư có vẻ hơi thất thần, một lúc sau quả nhiên nghe hắn lơ đãng hỏi:
“Vưu Di, những chuyện này đều là việc nhỏ, nhưng mà Tiểu An thì sao, hiện tại thế nào?”
Vưu Di An không có biểu cảm gì, chỉ liếc nhìn Lan Thụy Tư: “Anh cũng biết mà, Tiểu An một khi hỏng thì rất khó sửa chữa.”
“Vậy thật là quá không xong.” Lan Thụy Tư lộ vẻ tiếc nuối, “Đừng buồn bã, có lẽ có thể hỏi quản gia một chút, hoặc tìm người có chuyên môn, biết đâu họ sẽ hiểu rõ hơn về vấn đề này.”
Đột ngột, đề nghị của Lan Thụy Tư thật sự là quá đột ngột.
Vưu Di An trong lòng bật cười, nhưng đồng thời cũng không thể không tin tưởng ——
Lời Thời Thanh nói quả thực đúng.
Sau khi ứng phó với Lan Thụy Tư, Vưu Di An trở về phòng mình, nhìn người máy bị hư hỏng trên bàn, bỗng nhiên trên trán hiện lên một tia lạnh lẽo.
Theo lời Thời Thanh nói, hắn là vai ác?
Kìa lại như thế nào, nói ra giống như Tạp Lạc Tư hiện tại danh tiếng tốt thật vậy.
Đang lúc suy nghĩ, bỗng nhiên bên tai vang lên một giọng nói.
【Hôm nay trở về, ngày mai trở về, sau này trở về, hôm nay trở về, ngày mai trở về……】
“?”
Vưu Di An có chút hoảng sợ, xa như vậy mà hắn cũng có thể nghe thấy tiếng lòng của Thời Thanh sao?
Chờ đến lúc bình tĩnh lại, hắn đột nhiên nhớ ra phòng của mình gần hoa viên.
Hơn nữa, âm thanh này……
Vưu Di An đi đến mép giường, dùng sức đẩy cửa sổ ra.
Sau đó, hắn ngồi xổm bên cửa sổ, nhìn chằm chằm vào Thời Thanh.
Trên mặt đất, bên chân của Thời Thanh đầy những cánh hoa.
【A a a, sao em ấy lại ở đây?】
【Không xong, mình bị bắt gặp tại trận khi đang hái hoa.】
【Nhưng quản gia không phải nói vị hôn phu đến sao? Hắn không phải đang hẹn hò sao?】
【Khó mà tưởng tượng, cảm giác muốn nổ tung đầu óc, Y Lai Ân rốt cuộc khi nào về?】
【Hôm nay? Ngày mai? Sau này?】
Vưu Di An:……
Hắn dường như hiểu được vừa rồi Thời Thanh đang niệm cái gì.
Giờ phút này, hắn cũng cảm thấy anh mình nên nhanh chóng trở về, thu thập cái tên giả mạo này lại.
*
Khi Ngân Hà quân đoàn cuối cùng cũng trở về sau chiến thắng, Vưu Di An lại cảm thấy vô cùng hối hận.
Bởi vì cho dù phòng hắn và phòng của Y Lai Ân đã cách xa toàn bộ hoa viên, nhưng sáng sớm, hắn vẫn bị âm thanh mênh mông của Thời Thanh đánh thức.
【Quản gia nói tin tức quân đoàn trở về là hôm nay! Y Lai Ân chắc chắn phải về!】
【Họ hẳn là muốn đi vào cung gặp bệ hạ trước. Nhưng ta không thể ngủ nướng, phải chuẩn bị thời gian, không có nhiều thời gian để tưởng tượng đâu.】
【Đáng ghét, tối qua mất ngủ, hôm nay có phải sẽ có quầng thâm mắt hay không?】
【Y Lai Ân có thể sẽ cảm thấy mình xấu không?】
【 Nhưng em trai anh ấy khen anh mình đẹp, hai người bọn họ là anh em mắt nhìn người hẳn là giống nhau, mình lại cùng anh trai lớn lên giống nhau —— ưm, vấn đề không lớn! 】
Vưu Di An nghi hoặc, hắn khi nào khen quá lời? Hắn cũng chưa gặp qua Thời Ý!
À, phải nói chính là anh hai hắn.
Hắn thật sự rất muốn nói cho Thời Thanh rằng, mắt nhìn của anh cả và anh hai khác nhau như trời với đất.
Trên thế giới này đại khái không có thứ gì mà anh cả hắn thích.
“Ngu ngốc, thay vì ở đó mà khen mấy cái xấu xí, không bằng nghĩ xem sau khi gặp anh của tôi thì làm thế nào để giữ mạng nhỏ đi.”
Vưu Di An lẩm bẩm một mình rồi rời khỏi giường.
Người hầu nối đuôi nhau đi vào, Vưu Di An đang mặc áo khoác thì bỗng nhiên nhìn thấy một gương mặt có chút quen thuộc.
“Nặc Á?”
Beta ngẩng đầu lên, vẫn mang khẩu trang: “Dạ, thiếu gia có gì phân phó?”
Vưu Di An hỏi: “Ai sai bảo ngươi tới?”
Nặc Á rũ mắt nói: “Quản gia bảo nhà ăn người đã đủ, nên sai ta tới hỗ trợ.”
Vưu Di An đánh giá Nặc Á từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại ở cổ hắn.