Mục sư run rẩy tỉnh lại, hôn lễ tiếp tục.

Nhưng sau khi lời thề thần thánh chấm dứt, trong thánh điện lại không vang lên âm thanh nguyện ý của Omega.

Thời gia không lâu trước đây đã giải thích, nói rằng Thời Ý bị bệnh một thời gian trước, tạm thời không thể nói chuyện được.

Trên đài cao, Omega cúi mắt, không biết đang nhìn về phía nào.

Không thể nói chuyện, điều này làm cho đoạn thề nguyện vốn đã thiếu một nửa lại càng không trọn vẹn.

Nhưng Vưu Di An và Lâm Tái đều nghe thấy giọng hắn ——

“Tôi nguyện ý.”

*

“Thật sự là hắn nói?”

Tiệc tối kết thúc, khách khứa tan đi, Vưu Di An và Lâm Tái lại gặp nhau.

Vưu Di An: “Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Hắn đang chơi đùa chúng ta sao?”

Lâm Tái hồi tưởng lại từng cử chỉ của Omega, cũng cảm thấy không thể tin được: “Có lẽ, người của Thời gia có một số thiên phú thần bí? Dù sao, ừm, đều là những người đọc sách.”

Vưu Di An nói: “Chính anh cảm thấy điều đó có sức thuyết phục sao?”

“Ít nhất có thể tin tưởng một chút.” Lâm Tái đẩy đẩy mắt kính: “Hắn hẳn là không sợ chúng ta.”

Vưu Di An cười lạnh một tiếng: “Lúc này mới chỉ là khởi đầu, muốn vào được nhà Tạp Lạc Tư thì không dễ dàng như vậy.”

Hắn liếc nhìn Lâm Tái: “Anh, chúng ta đều đã từng nghe những lời ngon ngọt như vậy, anh đã quên kết quả đều là gì sao?”

Dưới ánh trăng, đôi mắt màu xanh biếc của Vưu Di An lộ ra một tia lạnh lẽo.

“Kêu vài người tới, đem đồ của cậu ta dọn vào phòng của anh cả ta.”

Vưu Di An ban đầu không có ý định để Omega của Thời gia ở trong phòng Y Lai Ân, nhưng giờ phút này hắn đã thay đổi ý định.

Chờ người hầu sắp xếp xong xuôi, Vưu Di An dù bận vẫn ung dung đi lên tầng, tay cầm chén trà một cách ưu nhã mà bước vào thư phòng bên cạnh.

Tối nay hắn sẽ ở đây chờ xem Omega này có thể kiên trì được bao lâu.

Ai ngờ, vừa ngồi xuống, âm thanh quen thuộc đó lại vang lên bên tai hắn.

Lần này còn phấn khích hơn cả lúc trong lễ cưới.

【A a a a a a a a a!】

【Cứu mạng, làm mình hết hồn, hóa ra chỉ là mô hình thôi, sao lại đặt ở cửa thế?】

【Đây là phòng sinh hoạt của Y Lai Ân sao? Thật ngầu!】

【Đây là gì? Đầu hươu? Đầu sói? Đầu hổ? Chỉ còn xương cốt nên khó nhận ra... Nhưng hẳn là do Y Lai Ân tự săn bắn, anh ta chẳng phải đã giành quán quân săn bắn từ khi mới 10 tuổi sao? Thật lợi hại!】

【Khung xương này để làm gì, đó là tiêu bản nội tạng sao? Y Lai Ân đã học y rồi sao? Nhưng tại sao lại muốn đặt ở đầu giường, thật chăm chỉ.】

【Thật nhiều ảnh chụp chiến trường... Cho dù khoa học kỹ thuật phát triển đến đâu thì chiến tranh vẫn rất tàn khốc, Y Lai Ân thật vất vả.】

【Không biết hiện tại anh ấy đang làm gì, có bị thương không?】

【Mong anh ấy an toàn trở về...】

Vưu Di An hơi ngừng tay, nhẹ nhàng đặt chén trà xuống.

Omega này đang làm gì vậy, mà còn có thời gian lo lắng cho anh cả hắn? Chẳng lẽ không nên lo lắng về việc hàng giả bị bọn họ phát hiện hay sao?

Người trong Thời gia đều kiêu ngạo như vậy sao?

Một lát sau, âm thanh lại vang lên.

【 A…… Chăn này thật mềm! 】

【 Hắc hắc, thơm quá, không biết có phải hương vị của Y Lai Ân không. 】

【 Y Lai Ân có tin tức tố gì hương vị nhỉ? Nghĩ thôi cũng có vẻ rất tuyệt…… Anh ấy là Alpha mạnh mẽ như vậy, chắc chắn sẽ rất dễ ngửi. 】

【 Nếu có thể cắn một miếng…… Hắc hắc…… Hắc hắc……】

Vưu Di An:……

Tên gia hỏa này nghĩ đi đâu vậy!

Vưu Di An tức giận đẩy ghế dựa ra, mặt đỏ bừng bước nhanh rời khỏi hiện trường.

Hắn không thèm quan tâm, chờ anh cả trở về sẽ xử đẹp tên gia hỏa này! Anh cả của hắn không phải là người dễ nói chuyện!

Ôm chăn, Thời Thanh cũng không nhận ra Vưu Di An đang ở bên cạnh.

Tạp Lạc Tư gia rất rộng lớn, phòng của Y Lai Ân không nằm cùng khu với những thành viên khác trong gia tộc. Khi người hầu dẫn cậu lên, hành lang thậm chí không bật đèn, tạo ra không khí lạnh lẽo và âm u.

Thời Thanh lại không cảm thấy sợ hãi.

Cậu chỉ đang không ngừng nghĩ về Y Lai Ân.

Từ khi còn bé, cậu đã từng thoáng nhìn một cách kinh ngạc, sau đó trong những năm tháng sau này lại thường lén nhìn. Cuối cùng, cậu nhớ đến khoảnh khắc mà chính mình giả danh anh trai ngồi trên xe hoa.

Mọi người trong Thời gia, bao gồm cả cha mẹ cậu, đều lo lắng và đề phòng mọi thứ xung quanh.

Thời Thanh và anh trai có một điểm khác biệt chí mạng, dù hai người là song sinh, nhưng sau thời gian dài, sự thật vẫn dễ dàng bị phát hiện ——

Thời Thanh không nói chuyện được.

Vì vậy, không ai trong Thời gia là không cảm thấy lo sợ.

Họ sợ rằng sự việc sẽ bị bại lộ, thật ra là sợ rằng sẽ phải chịu lời nguyền trong lời đồn về Tạp Lạc Tư gia, và họ khiếp sợ cái tên Tử Thần Đế Quốc Y Lai Ân.

Nhưng Thời Thanh thì không sợ.

Tựa như tất cả lời công kích Y Lai Ân quá mức kiêu ngạo, việc chém đầu nghị viên dẫm đầu quá mức vô nhân tính.

Nhưng Thời Thanh biết, tên nghị viên kia không chỉ là cản trở việc thực hiện chính sách mới, mà còn lén lút phạm phải nhiều tội ác. Dù bệ hạ đã nắm trong tay rất nhiều chứng cứ, nhưng vì nhiều lý do khác nhau, lại không thể ngay lập tức xử lý hắn.

Mọi người đều nói Y Lai Ân hàng năm chinh chiến trên tay dính đầy máu tươi. Nhưng từ khi cậu được anh cứu sống trên chiến trường trước bờ vực của cái chết, Thời Thanh luôn xem Y Lai Ân là anh hùng.

Toàn thế giới đều sợ Y Lai Ân, chỉ có Thời Thanh dùng hết sức lực chạy về phía anh.

Và cuối cùng, Thời Thanh cũng đã chờ đợi đến ngày này.

Cậu hạnh phúc đến mức ngay cả khi chìm vào giấc mơ, lòng cũng ngập tràn niềm vui.

*

Lúc này, tại biên giới của Đế Quốc.

Quân địch đã bị quân đoàn đánh lui hoàn toàn, để lại một cảnh tượng hỗn loạn trước mắt. May mắn thay, thường dân trong thành phố nhỏ biên giới này không chịu nhiều thương vong.

Các máy móc chiến mã chỉnh tề xếp hàng đi qua.

Một đứa nhỏ run rẩy chạy ra, chặn đường đi của con chiến mã dẫn đầu, trong tay nó cầm một bó hoa dại đủ màu sắc.

“Tặng tặng...”

Nó còn chưa cao tới đầu gối con ngựa, ngửa đầu hết sức cũng không thể nhìn rõ khuôn mặt của người cưỡi ngựa.

Toàn thân đen nhánh máy móc chiến mã phía trên, Alpha với mái tóc dài được buộc cao sau đầu. Khuôn mặt hắn bị che kín bởi một chiếc mặt nạ làm từ xương thú, chỉ để lộ ra đôi mắt lạnh lùng màu vàng kim.

Trong đám người, một Omega hoảng hốt chạy ra, vội vàng ôm lấy đứa trẻ trở về.

“Thực xin lỗi, tôn kính các hạ! Xin ngài đừng tức giận, tôi sẽ dẫn nó đi ngay!”

Những người xung quanh đều sợ hãi mà tránh xa, lo lắng không biết đứa trẻ lỗ mãng này sẽ bị trừng phạt như thế nào.

Họ đều đã nghe qua danh tiếng đáng sợ của Thanatos.

Chỉ có đứa trẻ không hiểu, nó chỉ muốn tặng một bó hoa cho anh hùng đã đánh đuổi người xấu.

Bỗng nhiên, tay nó nhẹ đi, bó hoa dại nhỏ không biết vì sao đã rời khỏi tay nó và xuất hiện trong tay người trên lưng ngựa.

Alpha không nói gì, cưỡi ngựa chậm rãi rời đi.

Từng hàng chiến mã máy móc đều bước nhịp nhàng theo sau anh. Trong đội ngũ, lá cờ màu xanh của tung bay dưới ánh trăng, không ai ở đây không nhận ra họa tiết trên đó.

Thắng lợi và vinh quang thuộc về lực lượng chiến đấu mạnh nhất của Đế Quốc — Ngân Hà kỵ sĩ đoàn.

*

Phó quan vừa đến cửa phòng suối nước nóng thì hình bóng quen thuộc liền bước ra.

Hắn vội vàng cúi chào: “Nguyên soái!”

Nguyên soái có vóc dáng quá cao, khiến phó quan khi ngẩng đầu cúi chào trông có chút buồn cười.

Y Lai Ân tóc dài còn nhỏ nước, chỉ nhàn nhạt nhìn phó quan một cái, “Tôi sẽ trở về thủ đô một chuyến.”

“A?” Phó quan khiếp sợ, nhưng không dám phản đối, “Nguyên soái, vẫn còn rất nhiều việc cần ngài xử lý, sau khi kết thúc chúng ta mới có thể theo quy định rời đi.”

Y Lai Ân nói: “Trước khi bình minh tôi sẽ trở lại.”

Phó quan vội vàng theo sau: “Có thể mạo muội hỏi một chút…… Ngài đi làm cái gì sao?”

Theo sau, kỳ lạ là, hắn giống như thấy Alpha cười một chút.

“Kết hôn.”

Phó quan: ?

*

Thời Thanh không thể hiểu được mà tỉnh lại.

Sân thượng phơi trên có tiếng động xột xạt, cậu mặc áo ngủ bước xuống đất, xoa mắt đẩy cửa sổ sát đất.

Ngay trong nháy mắt này, gió đêm ập vào mặt, thổi bay mái tóc đỏ sậm của cậu, ánh sáng trắng tinh chiếu vào trong mắt.

Ánh trăng sáng chiếu xuống, trên sân phơi rộng mở, một con chim lớn bay xuống, đẹp đẽ và kỳ diệu, lông màu trắng.

Thời Thanh ngẩn ngơ nhìn, cậu chỉ thấy loài chim này trong sách, ngoại hình giống như phượng hoàng trong thần thoại cổ đại, với đuôi dài phát ra ánh sáng thánh thiện, nhưng toàn thân lông đều màu trắng.

Bạch phượng dừng lại trước mặt cậu, trán khẽ chạm vào, đôi mắt vàng kim nhìn chằm chằm.

Loài sinh vật đẹp đẽ và kỳ bí này đột nhiên xuất hiện, nhưng Thời Thanh không cảm thấy sợ hãi, chỉ nhẹ nhàng vươn tay ra.

Bạch phượng cúi đầu, từ cánh lấy ra một vật gì đó, nhẹ nhàng đặt vào tay Thời Thanh.

 Sau đó, nó còn cọ cọ lòng bàn tay của cậu.

Thời Thanh cảm thấy ngạc nhiên, nhưng cậu lại không thể mở miệng hỏi con chim này từ đâu đến và tại sao nó lại đưa cho cậu một bó hoa.

Cậu còn chưa kịp chạm vào bộ lông mềm mại của con chim thì nó đã nhìn cậu một cái thật sâu rồi giương cánh bay lên bầu trời đêm.

Lúc này trăng sáng sao thưa, chỉ còn vài giờ nữa là trời sẽ sáng.

*

Thời Thanh tỉnh dậy thấy bó hoa đặt trên đầu giường, mới tin rằng tối qua không phải là mơ.

Người hầu đến gõ cửa, hỏi cậu muốn ăn sáng tại nhà ăn hay ở trong phòng.

Thời Thanh đương nhiên lựa chọn đi nhà ăn, cậu vốn có ý định tạo mối quan hệ tốt với gia đình Y Lai Ân.

Ai ngờ vừa đi qua hoa viên vào nhà ăn, Thời Thanh liền nghe thấy tiếng Vưu Di An đang tức giận.

“Lãnh lương cao như vậy, ít nhất cũng phải mang đầu óc đi làm chứ!”

Vưu Di An thực sự sắp tức chết rồi.

Vốn dĩ trong nhà đã có một kẻ giả mạo chị dâu khiến người khác khó chịu, sáng sớm người hầu còn làm hỏng mất người máy đã làm bạn với hắn mười mấy năm.

Người hầu gặp rắc rối run rẩy quỳ trên mặt đất, ở đây ai cũng không dám cầu tình cho hắn.

Ai cũng biết tiểu thiếu gia nhà Tạp Lạc Tư không phải là người dễ tính.

Trong bầu không khí yên tĩnh, bỗng nhiên có một người nhẹ nhàng bước ra.

“Thiếu gia, có lẽ ta có cách sửa chữa.”

Vưu Di An lạnh nhạt đánh giá người đó, liếc mắt một cái: “Kích cỡ của Tiểu An đã sớm ngừng sản xuất, linh kiện cũng không chắc có thể mua được, cậu có biện pháp nào?” 

Người đó thoạt nhìn là một beta, mang khẩu trang che mặt, nhưng đôi mắt lại rất đẹp.

“Cha tôi là thợ sửa máy móc, tôi có thể cố gắng thử một lần.”

Ngựa chết coi như ngựa sống chạy chữa, Vưu Di An do dự gật đầu, “Vậy cậu……”

【 Em trai của mình, tại sao người khác nói gì cũng tin theo như vậy? 】

Vưu Di An ngẩn người.

【Cha cậu ta chẳng phải là thợ sửa máy móc gì cả, cậu ta chỉ học kỹ thuật để có thể ra mắt trước mặt cậu thôi!】

【Hơn nữa, cậu ta còn thông đồng với người làm hỏng đồ kia.】

Thanh âm này đã quá quen thuộc, Vưu Di An nhíu mày, quay đầu nhìn về phía góc nhà ăn.

Thời Thanh không hề chớp mắt nhìn người hầu đặt từng món ăn lên bàn, hoàn toàn không nhìn về phía này.

Vưu Di An thu hồi tầm mắt, lại hỏi: “Cậu tên gì? Là Beta à?”

Người đó cung kính nói: “Thiếu gia, tôi tên là Nặc Á, là Beta.”

【 Đúng rồi, đúng rồi, chính là Nặc Á này, chính là vai chính O trong truyện Vưu Di An làm vai ác! 】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play