Nhà họ Kỷ vô cùng nghiêm khắc trong việc bảo vệ công nghệ và thiết kế của mình, Thẩm Thiên Tinh ở đây vài năm mà vẫn chưa được đến khu vực thêu của bọn họ. Thật ra khoan hẵng nói là cô, ngay cả Kỷ Vân Hi – thiên kim của nhà họ Kỷ cũng không được học công nghệ nòng cốt của gia tộc. Theo lời của chú mà nói, lý do là vì Kỷ Vân Hi chưa đủ năng lực, nhưng Thẩm Thiên Tinh lại mơ hồ cảm thấy, chuyện Thẩm Thế Linh mang thai huyên náo đến mức cả thành phố đều biết, sau này tuy chú kết hôn với cô, nhưng trong lòng lại có phần để ý, sau đó ngay cả con gái ruột cũng không được yêu thương và coi trọng. Cho nên, dù Kỷ Vân Hi sinh ra trong gia đình có truyền thống làm sườn xám song không được thừa kế hoàn toàn kỹ thuật của nhà họ Kỷ, ngược lại mỗi ngày đều bị Thẩm Thế Linh tẩy não rằng phải trèo vào nhà có quyền có thế để có được địa vị cao hơn.
Mặc dù Thẩm Thiên Tinh cảm thấy như vậy không ổn lắm, nhưng cô chỉ là họ hàng đến ở nhờ, không thể nói với Kỷ Vân Hi vấn đề này được. Lần này vì ai đó của nhà họ Tịch đến, Thẩm Thế Linh sắp xếp cho cô và Kỷ Vân Hi đi trang điểm và thay quần áo, đồng thời lên kế hoạch cho hai chị em đi đón tiếp ngài Tịch.
Thẩm Thiên Tinh chỉ trang điểm đơn giản, không muốn giành lấy sự nổi bật của Kỷ Vân Hi, nên nói với thợ trang điểm chỉ cần làm đơn giản là được. Kỷ Vân Hi trang điểm vỏn vẹn hai tiếng đồng hồ, cố gắng đạt đến ngưỡng làn da hoàn hảo không tì vết. Trang điểm xong, hai người thay sườn xám rồi đi đến khu vực thêu của nhà họ Kỷ, không lâu sau, người của nhà họ Tịch đến nơi.
Hai chiếc ô tô màu đen biết điều đậu trước cửa của khu vực thêu, nhà họ Kỷ đích thân ra ngoài đón tiếp, Thẩm Thiên Tinh và Kỷ Vân Hi đi bên cạnh họ. Thẩm Thế Linh bình tĩnh kéo Kỷ Vân Hi lên đứng trước mặt mình.
Một đôi vợ chồng trung niên dẫn đầu xuống xe, nhìn cách ăn mặc đã biết khí chất không tầm thường, bên cạnh còn có thư ký với nét mặt nghiêm túc, chốc lát đã đầy khí thế. Thẩm Thiên Tinh trông thấy cô chú nhanh chóng tiến lên, khuôn mặt tươi cười chào hỏi: “Giám đốc Tịch và phu nhân, hai vị đi đường vất vả rồi.”
“Khách sáo quá.” Tịch Thước xua tay, quay đầu, hình như đang chờ ai đó. Thẩm Thiên Tinh nhìn theo hướng ánh mắt của ông, chỉ thấy chiếc xe đằng sau mở cửa ra, một chàng trai có mái tóc màu nâu sẫm bước xuống, vóc dáng như cây trúc, trong chốc lát, mắt của Thẩm Thế Linh và Kỷ Vân Hi sáng rỡ.
Trước đó Thẩm Thiên Tinh im lặng đứng sau mọi người, nhưng sau khi khóe mắt nhìn về phía ai đó thì không khỏi nhìn thêm vài lần. Cảm giác thù địch của cô chính là, anh cao quá, tuy cô đã mang giày cao gót nhưng nếu đứng trước mặt anh, có lẽ vẫn sẽ thấp hơn nửa cái đầu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play