Thẩm Thiên Tinh xem hết pháo hoa thì quay về, tiện tay vứt rác vào thùng rác, nhìn bông hoa trong tay, cô nghĩ có lẽ sẽ mang về, đặt bên cửa sổ. Tịch Mặc Sâm vẫn luôn đi theo cô, gọi cho Lý Hoài bảo anh đặt trước một phần đồ ăn khuya đưa đến chỗ của Hoàng Phức Văn.
Đêm khuya, anh tận mắt nhìn Thẩm Thiên Tinh lên xe Hoàng Phức Văn, hộ tống các cô về chung cư an toàn, anh mới trở về.
Thu Sơn Cư không có ai ở, cho nên anh về nhà cũ. Lúc này ngoại trừ một vài người làm trực đêm thì phần lớn đều đã ngủ. Tịch Mặc Sâm lấy ly uống rượu sạch từ trong tủ ra, bỗng nghe thấy tiếng động ở chỗ đảo bếp thì đi sang xem, thấy Tịch Mộng mặc đồ ngủ đang đứng pha trà. Đèn trong biệt thự đã tắt gần hết, người phụ nữ có tuổi một khi tẩy trang thì nếp nhăn và vẻ già nua đều xuất hiện. Bình thường Tịch Mộng luôn duy trì hình tượng chủ tịch mạnh mẽ trước mặt mọi người, Tịch Mặc Sâm rất ít khi thấy dáng vẻ không trang điểm của bà, vì vậy lúc này anh cảm thấy có chút lạ lẫm.
“Mẹ chưa ngủ ạ?”
Tịch Mộng siết chặt lấy quần áo, thờ ơ nhìn sang con trai, không trả lời mà hỏi lại: “Khi nào Thẩm Thiên Tinh về?”
Tịch Mặc Sâm không đáp lời.
Tịch Mộng cũng không nói chuyện, hai người im lặng nhìn nhau, một lát sau, Tịch Mặc Sâm phá vỡ sự yên tĩnh: “Nếu như Hạ gia cho người đến hỏi, thì để con gặp.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT