Khi đó, ta và Tần Yến không hề thân quen.
Ta không hiểu tại sao hắn lại giúp ta, nhưng không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào.
Vậy nên ta đã lên ngựa cùng Tần Yến.
Cả đêm bôn ba, cuối cùng cũng đến được nơi chôn cất A Tự, mời người khai quật mộ phần kiểm tra.
Lúc ấy ta mới hiểu ra, khó trách Dung Ngọc không dám đưa t.h.i t.h.ể của A Tự về kinh thành.
Vì trên t.h.i t.h.ể có lưu lại chứng cứ hắn hại c.h.ế.t A Tự.
A Tự võ nghệ cao cường, những độc vật Nam Cương bình thường căn bản không thể hại được đệ ấy.
Nguyên nhân cái c.h.ế.t của đệ ấy, là do một cây Hương Dẫn Hồn. Đó là loại độc dược mà Dung Ngọc chuyên dùng để khống chế đám tử sĩ. Vậy mà, hắn lại dùng nó trên người A Tự.
Thế nhưng, không hiểu Dung Ngọc vì điều nực cười gì mà còn giữ lại chút tình cảm. Một kẻ nhẫn tâm như hắn, đã g.i.ế.c người rồi, thế nhưng lại không đủ tàn nhẫn để thiêu hủy t.h.i t.h.ể của A Tự.
Vì thế, cuối cùng ta mới có thể điều tra ra toàn bộ sự việc.
May thay, đời này quay trở lại, thời gian vẫn còn kịp.
A Tự vẫn còn sống.
Đệ ấy sợ ta chịu ủy khuất, liền đến đón ta về nhà.
Vị trí Thái tử của Dung Ngọc vẫn chưa vững, hắn vì muốn kéo Phủ Thái phó về phe mình, nên vẫn phải tiếp tục đóng vai một vị thần Phật hiền từ, độ hóa chúng sinh.
7
“Miểu Miểu?”
Vị "Thần Phật" giả tạo lại gọi tên ta.
Hắn nắm lấy tay ta.
Ta nhíu mày.
Thật là sơ suất của ta, tâm trí bỗng chốc phiêu lạc, đến mức thất thần trước mặt Dung Ngọc.
“Ừ, đi thôi.”
Ta rút tay về, lãnh đạm đáp một tiếng.
Ít nhất hiện tại, chưa phải lúc xé toang bộ mặt thật với vị Thái tử này.
Lòng bàn tay Dung Ngọc trống rỗng, hắn nhìn ta với ánh mắt thẫn thờ, lạc lõng.
Ta quay đi, giả vờ không thấy dáng vẻ bi thương ấy.
Nhưng khi ta vừa xoay lưng chuẩn bị rời đi, từ trong phòng phía sau bỗng vang lên một tiếng cười khẽ, mang theo vài phần mỉa mai: “Tô tiểu thư, không đến lấy cuốn Xuyên Vực Chí sao?”
Là Tần Yến.
Hắn đã im lặng suốt thời gian dài, đến mức tưởng chừng đã bị mọi người lãng quên, cuối cùng cũng cất tiếng.
Ta dừng bước, quay đầu lại. Chỉ thấy, qua những khung cửa sổ cũ kỹ, từng tia sáng lấp lánh lọt vào. Dưới khung cửa ấy, Tần Yến chống cằm nhìn ta, làn da hắn nhợt nhạt, trắng như ánh trăng lạnh lẽo.
Hàng lông mày của hắn khẽ nhướng lên, ánh mắt như mang theo móc câu, nét đẹp thanh tú gần như yêu mị: “Cuốn Xuyên Vực Chí ở trên gác xép trong nội thất, gác xép hẹp lắm, người ngoài không được vào, e rằng Tô tiểu thư phải đích thân đi cùng ta một chuyến thôi.”
Xuyên Vực Chí gì chứ?
Trời biết, đất biết, hắn biết, ta biết, đó chỉ là lời nói dối ta cố ý bịa ra trước mặt mọi người để rửa sạch vết nhơ mà Tô Minh Nhan đã vu oan cho ta.
Hắn lại tốt nhỉ, rõ ràng chỉ muốn giữ ta ở lại lâu hơn, vậy mà còn không dám nói thẳng.
Được thôi, ta còn sợ gì hắn chứ?
Trong căn gác xép ấy của Tần Yến có gì, ta còn rõ hơn ai hết.
Chẳng phải là treo đầy những bức họa của ta sao?
Tên sói con điên loạn này.
Lúc trước còn cố tỏ ra lạnh nhạt, miễn cưỡng giống người, giờ lại không chịu nổi nữa rồi.
8
Ta theo Tần Yến bước vào nội thất.
Hắn đi trước, ta theo sau.
Cầu thang dẫn lên gác xép vừa hẹp vừa dốc.
Trước đó, ta đã trúng độc của Tô Minh Nhan, bề ngoài thì không có gì, nhưng thực ra bước chân ta đã không còn vững. Mới chỉ leo được vài bậc thang gỗ, ta đã suýt trượt chân.
Thực ra, dù có trượt ngã, thậm chí ngã chết, cũng chẳng có gì đáng sợ.
Rốt cuộc, đời trước khi chết, ta còn có thể ôm Tần Yến ngủ yên giữa biển lửa ngút trời, chút này có là gì?
Nhưng nhìn bóng dáng cao gầy trước mặt, ta bỗng thấy khoảng cách giữa hắn và ta vẫn còn quá xa.
Ta muốn ôm hắn, muốn lại gần hắn.
Vì vậy—
“A.”
Khi ta bước đến bậc thang cuối cùng, cố tình trượt chân, giả vờ kêu lên một tiếng kinh hãi.
Tần Yến quả nhiên xoay người ngay lập tức, kịp thời nắm lấy cổ tay ta.
Ta thuận thế ngã vào lòng hắn, ôm lấy eo hắn, nghe rõ nhịp đập trái tim hắn.
Nơi hắn không thấy được, khóe môi ta khẽ cong lên, nụ cười mãn nguyện.
Cơ thể Tần Yến lập tức cứng đờ.
Rất nhanh, hắn liền nhận ra diễn xuất vụng về của ta, bên môi hắn thấp thoáng nụ cười khẽ đầy bệnh hoạn:
“Tô tiểu thư, ôm chặt như vậy, không thấy bẩn sao?”
Câu này nghe quen quá.
Hắn đã từng hỏi ta một lần.
Kiếp trước, sau khi A Tự chết, hắn chủ động tìm ta, nói sẽ dẫn ta đến nơi A Tự được chôn cất.
Ta cưỡi ngựa rất kém, chỉ có thể cùng hắn chung một ngựa. Giữa đêm tối, gió thu se lạnh, ta rét run cầm cập, Tần Yến liền vứt áo choàng của hắn cho ta.
Vì ý niệm nam nữ khác biệt, ta kiên quyết không chịu mặc áo choàng của hắn, hắn liền nói với giọng đầy châm chọc: “Tô tiểu thư là chê ta bẩn sao?”
Đêm đó, dưới ánh trăng, hắn rõ ràng đang cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo âm u.
Hắn là con trai của một thiếp thất thấp hèn. Tần gia là danh môn thế gia, trải qua bốn triều đại sóng gió, từng có Quý phi, từng có Tể tướng.