Chỉ tiếc, khi đó ta không biết trân trọng, vô tình làm vỡ nát nó.
Tần Yến khi ấy đứng thất thần nhìn những mảnh vỡ rất lâu. Chàng cúi người, cẩn thận nhặt từng mảnh, cố ghép lại, nhưng cuối cùng chỉ nở nụ cười nhợt nhạt:
“Nàng thực sự không thích món quà ta tặng đến vậy sao?
“Sau khi ta chết, Miểu Miểu thậm chí chẳng muốn giữ lại chút gì của ta à?”
Là lỗi của ta.
Sống trong phúc mà không biết phúc, ngỡ ngọc quý là đá thường.
...
Hiện giờ, chiếc vòng này lại được chàng đeo trở lại lên cổ tay ta, sớm hơn kiếp trước bảy năm.
Ta biết chàng đã đến, đang ẩn mình ở đâu đó trong bóng tối.
Ta thậm chí có thể tưởng tượng ra vẻ mặt chàng lúc này, đôi mắt phượng lạnh lùng đầy mỉa mai, như đang thưởng thức trò diễn trước mắt.
Quả nhiên, bóng dáng quen thuộc ấy bước ra từ chỗ tối.
Ta bị chàng ôm chặt lấy eo...
21
Tần Yến dùng đôi mắt phượng chứa đầy sự chiếm hữu không che giấu nhìn sâu vào ta, ánh mắt như câu hồn.
Ta thở dài: “Tần Yến, thả ta xuống, chàng thật quá tùy tiện, đây là khuê phòng của ta đấy.”
Chàng giống như một con dã thú đã đói khát nhiều ngày, vẫn chưa được thỏa mãn: “Mấy hôm trước Miểu Miểu ngủ trên giường của ta, ôm ta vừa khóc vừa cười, còn tùy tiện hơn chuyện này nhiều.”
“...”
Ta không biết đáp lại thế nào.
Chàng cẩn thận hôn nhẹ lên mắt ta, rồi không muốn rời nhưng vẫn đặt ta xuống giường.
Sau đó, chàng đưa tay chạm vào chiếc vòng ngọc trên cổ tay ta, tiện thể cũng nắm lấy tay ta, giọng điệu thờ ơ: “Nó đã được khai quang, chuyên trị chứng buồn nôn.”
...Chàng sợ ta tháo chiếc vòng này ra, nên mới viện cớ, tiện đường còn chế giễu Thái tử Dung Ngọc.
Quả nhiên, từ lúc nãy chàng đã trốn trong bóng tối.
Ta biết chàng đang giả vờ.
Không ai hiểu rõ hơn ta rằng, chàng trân trọng chiếc vòng này đến nhường nào.
Vì vậy ta nói: “Thật vậy sao? Vậy ta phải giữ nó cẩn thận, không để bị va chạm làm hỏng.”
Chàng thoáng sững sờ, rồi thở phào nhẹ nhõm, như thể vừa được xoa dịu, khóe môi khẽ nhếch lên.
“Ừm... Miểu Miểu, há miệng ra.”
“Hả?”
Trong lúc ta còn đang mơ màng, chàng đã nhét vào miệng ta một viên thuốc.
Vừa nuốt xuống, vị đắng đột ngột lan đến tận óc.
Ta theo bản năng muốn nôn ra.
Nhưng Tần Yến như đã đoán trước, chàng cúi xuống phủ nhẹ đôi môi, phong kín môi ta lại.
Cơ thể ta cứng đờ, đành ngoan ngoãn nuốt thuốc xuống.
Thấy ta đang bệnh, khuôn mặt đỏ bừng, chàng mới luyến tiếc buông ta ra: “Chờ nàng khỏe lại... chúng ta sẽ tiếp tục.”
Ta thở hổn hển, dựa vào n.g.ự.c chàng, chẳng có chút thiện cảm nào với con sói điên này: “Tần công tử định tự coi mình là thuốc, rồi ép ta uống sao?”
Chàng bật cười khẽ: “Miểu Miểu quả thực hiểu rõ tâm ý ta.”
“...”
Thôi bỏ đi. Sau khi uống thuốc của chàng, ta cảm thấy buồn ngủ, mơ mơ màng màng.
Trong cơn mê, ta cảm nhận được có thứ gì đó chạm vào mu bàn tay.
Ta khẽ hé mắt.
Chỉ thấy Tần Yến đang mê mẩn nghịch ngón tay của ta, chơi thật vui vẻ, chàng nhẹ nhàng cắn một cái: “Thái tử và ta đều đã nắm tay Miểu Miểu. “Miểu Miểu thích tay ai hơn?”
Nhìn ánh mắt đó, ta biết ngay, tên điên này lại sắp không kiềm chế nổi, ghen tuông đây mà.
Ta lười nhác liếc chàng một cái: “Tần Yến, đừng tự chuốc lấy khó chịu nữa, chàng không thấy mình đã tự tổn thọ quá đủ rồi sao?”
Chàng từ khi còn thiếu niên đã chịu bao nhiêu sỉ nhục, cắn răng nuốt m.á.u mà sống, để rồi mắc bệnh triền miên.
Khi luyện công, chàng lại không tiếc thân, đuổi theo cực hạn, chẳng màng tổn hại cơ thể, mang trong người bao nhiêu vết thương ngầm.
Tuổi thọ của chàng đã không còn như người thường. Sau này, quyền lực và của cải, đều là do chàng dùng mạng mình đánh đổi.
Kiếp trước, vì cứu ta, chàng trúng độc, đã chấm dứt tất cả.
Kiếp này, ta muốn chàng có thể sống lâu hơn một chút.
Tần Yến thoáng ngây ra, dường như không ngờ ta lại biết bí mật này của chàng.
Đôi mắt phượng khẽ nheo lại, giọng nói kéo dài: “Bản lĩnh của Miểu Miểu lớn thật. Có phải nàng đã lén điều tra gia cảnh của ta không?”
Ta lười nhác giơ tay chạm vào mặt chàng, giả vờ trêu đùa: “Sao, chàng sợ ta à?”
Đôi mắt chàng tối lại, nụ cười thoáng lạnh: “Sợ nàng? Ha. Sợ nàng biết rồi, ghét bỏ ta mệnh ngắn, không muốn gả nữa, có tính không?”
Chậc, sói con lại đang giả bộ tội nghiệp rồi.
“Ai cho chàng nói chuyện phỉ phui này?”
Ta thực sự không muốn nghe những lời này, bèn quắc mắt nhìn chàng: “Nếu Thái tử khiến chàng khó chịu thì sớm diệt hắn đi là được.”
22
Chàng đã rời đi từ khi nào, ta cũng chẳng rõ nữa. Đến khi ta ngủ thêm một giấc rồi tỉnh dậy, cơn sốt cao đã lui, thân thể cũng khá lên nhiều. Thuốc của Tần Yến quả nhiên hiệu nghiệm.
Trong mấy ngày ta mê man, chuyện Tô Minh Nhan mưu toan hãm hại ta trong Tần phủ đã sớm lan truyền khắp kinh đô. Chẳng cần phải nói, trong đó nhất định có bàn tay của Tần Yến.
Kẻ điên ấy xưa nay luôn nhỏ nhen, nhớ mãi không quên thù hận. Kiếp trước, chàng vì Tô Minh Nhan là muội muội cùng cha khác mẹ của ta nên mới nhẫn nhịn không ra tay. Kiếp này, có lẽ vì thấy ta và Tô Minh Nhan đã bất hòa, chàng chẳng cần e ngại nữa.