Vừa ăn, vừa dùng ánh mắt khinh thường nhìn khuôn mặt vàng vọt của Vương Uyển Quân.
“Theo tôi thì, mặc dù cô là góa phụ và có ba đứa con riêng nhưng chưa chắc đã không lấy được chồng.”
“Bán con đi, lấy ít tiền, tự mình tích cóp của hồi môn, không phải tốt hơn là ở vậy với ông chồng đoản mệnh của cô sao?”
Lúc đó, Diệp Trăn bị mẹ đẩy xuống, lưới sắt đập vào đầu, trí óc giống như một đứa trẻ thực sự.
Cô ôm chân Vương Uyển Quân khóc òa, thậm chí còn không thở nổi.
Vương Uyển Quân mắt đỏ hoe, vừa ôm cô vào lòng an ủi, vừa trừng mắt nhìn Trịnh Gia Lão Thái Thái.
“Nói những lời này trước mặt đứa trẻ, có phải quá khó nghe không?”
Lúc đó, Diệp Trăn chỉ nghĩ đến việc không bị bán đi, khóc đến nỗi thở không ra hơi, mặt đỏ bừng.
Người cô lúc ấy giống như con mèo sắp chết, phát ra tiếng kêu yếu ớt từ trong cổ họng.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play