Cô run rẩy, thậm chí không nói nên lời: “Nhóc, nhóc buông tôi ra trước đã!”
Diệp Trăn thề rằng, cả đời này cô chưa bao giờ rơi vào khoảnh khắc xấu hổ như hôm nay.
Cô nhảy lò cò, ôm lấy chỗ vừa bị điện giật, không ngừng hít vào.
Tứ chi không nghe theo sự chỉ huy của não, Diệp Trăn ngồi bệt xuống đất.
“Mẹ ơi.” Nhị Bảo kiễng chân, cố gắng đưa một tay lên cao: “Tóc mẹ có vẻ như biết bay.”
Diệp Trăn nghiêng đầu, do dự đưa tay sờ lên, hóa đá tại chỗ.
Qua ánh phản chiếu của con dao găm, mái tóc đen mượt của cô dựng đứng, còn hoang dã hơn cả tóc của Sư tử Vua, dựng ngược lên trời.
Diệp Trăn không biết phải dùng biểu cảm gì để đối mặt với Nhị Bảo nữa.
Nhị Bảo có vẻ thấy mẹ như vậy rất buồn cười, nhìn mãi, hít một hơi, ôm ngực.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT