Dọc theo đường đi không thể không nói đến chuyện tô thuế lần này, Phùng Liễu Nương thở dài: "Chu Lại Tử cách vách nhà chúng ta, các ngươi biết đúng không? Đêm qua cả nhà vẫn đang khóc, đất nhà bọn họ không nhiều nhưng lại không ít miệng ăn, tô thuế lần này sợ là không nộp nổi, còn thiếu rất nhiều, nếu thật sự nộp hết, sợ là không sống qua nổi mùa xuân năm nay."
Một năm thu tô thuế hai lần, những nhà có hoàn cảnh khó khăn sẽ bị ép đến sụp đổ.
Lại nghĩ đến những thứ mà hôm qua Chu Lý Chính đọc, Phùng Liễu Nương hỏi Tang La: "Tức phụ A Liệt, bên phía quê nhà các ngươi triều đình có cứu trợ thiên tai không?"
Tang La từ khi xuyên qua đã tiếp nhận được một bộ phận ký ức từ nguyên thân, nghe vậy lắc đầu: "Châu huyện khác cháu không biết, chỗ cháu nào có người cứu trợ? Một bát canh gạo đến một hạt gạo cũng không nhìn thấy, bằng không hà cớ gì nhiều người chạy nạn về phía nam như vậy, nhà cháu vốn dĩ cũng không tệ, cuối cùng trong tộc cũng chỉ sống được vài người."
Tang La không nói gia đình nàng như thế nào, nhưng mấy người Tần Phương Nương đều biết một chút, có công thức tổ tiên truyền lại, hiểu biết chữ nghĩa, ngày thường cũng chú trọng nhiều thứ, trong viện còn dùng đá lát ra một con đường hoa, sợ là so với đại hộ Vương gia vùng bọn họ ở không kém là bao.
Tất cả đều trầm mặc.
Triều đình nói cái gì chi phí cứu trợ cao, mới khiến triều đình khó khăn, mới phải thu thuế bọn họ trước, đám người Cam thị và Tần Phương Nương không hiểu cái gì mà quốc gia đại sự, nhưng lão bách tính cũng không ngốc, chinh chiến liên miên chẳng lẽ không cần tiền cần lương thực? Xây sửa Hoàng cung biệt viện chẳng lẽ không cần tiền cần lương thực?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play