Thẩm An và Thẩm Ninh nghe Tang La nói như vậy, vẻ mặt quả nhiên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, mặc dù không phải từ nào cũng có thể hiểu, nhưng cũng hiểu ý nghĩa đại khái.
"Thật sự có thể ăn sao?" Thẩm Ninh nửa tin nửa ngờ.
Thật ra từ nhỏ đã được người lớn trong thôn cảnh báo đi cảnh báo lại, thứ này không thể ăn, ăn vào nhẹ thì lưỡi họng sưng tấy nóng rát, nặng thì sẽ chết.
Nhất thời muốn xoay chuyển nhận thức này vẫn là rất khó.
Tang La mỉm cười: "Có thể, lát nữa muội nhìn là được, chỉ là để đảm bảo an toàn, chúng ta dùng một cái thớt chuyên để cắt thứ này, cũng không để trong thùng gỗ, dùng chậu gốm đi, dùng xong rửa sạch là được."
Dù sao trong nhà cũng kinh doanh đồ ăn, vẫn phải cẩn thận một chút.
Cũng không cần phí sức làm thớt, trực tiếp chọn một tảng gỗ từ số gỗ thừa mà Trần Hữu Điền đã xử lý trước đó, chà rửa sạch rồi mang vào hậu viện là có thể dùng trực tiếp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play