Tang La mỉm cười, hiếm khi trả lời nữ nhân không quen biết này: "Phơi khô một ít dương xỉ rồi cất đi, nếu không mùa đông không có rau ăn."
Mọi người: Ừm, đúng rồi, Tang thị này hình như cũng không biết trồng rau, chỉ có thể phơi rau dại rồi cất đi.
"Vẫn nên học cách trồng rau, mùa này còn có thể trồng một ít, không biết thì hỏi Phương Nương."
Lời này nhiệt tình còn có ý tốt, Tang La mỉm cười cảm ơn.
Từ trước không qua lại gì với người trong thôn, hình như dần dần cũng hoà nhập vào một chút.
Tần Phương Nương hơi mỉm cười nhìn qua, giúp Tang La mang đồ lên nhà, lại không vào nhà, cũng không hỏi nhiều, nhìn mảnh đất trồng rau khai hoang phía sau nhà Tang La, thấy đã có vài miếng có thể dùng được, liền về nhà.
-
Mới qua ngày mười lăm, màn đêm buông xuống, mặt trăng treo lơ lửng trên không trung như một chiếc mâm bạc, ánh trăng đặc biệt sáng như thông báo sự tồn tại của mình, rơi xuống như sương bạc.
Cửa nhà tranh đóng chặt, trong nhà bếp lửa bập bùng cháy, ánh lửa chiếu sáng cả căn phòng, thỉnh thoảng có tiếng củi phát ra tiếng tách tách nho nhỏ, so với sương bạc vương khắp nơi bên ngoài nhà, lại hiện ra sự ấm áp không thôi.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT