Thẩm Kim đã có thể tưởng tượng ra cảnh tượng mấy chục con gà ở nhà, chưa nói đến những thứ khác, sau khi nuôi vài tháng, cách hai ngày lại có thể xách một giỏ trứng đến chợ Đông bán, hưng phấn đến mức suýt chút nữa xoa tay.
"Đại tẩu, còn có côn trùng nào khác có thể nuôi không?"
"Có, nhưng ta không muốn." Tang La trực tiếp từ chối.
Đừng hỏi, hỏi chính là thứ còn ghê hơn giun đất rất nhiều.
Thẩm Kim mỉm cười, nhớ ra gì đó, đưa giấy nợ trong tay cho Tang La: "Đại tẩu, đây là tiền hôm nay mua trâu, mua lợn, ngỗng và giống lúa mì, đệ viết giấy nợ, tẩu cất đi, đợi đệ có tiền lại trả tẩu."
Tang La cầm giấy nợ kia rồi nhìn, giấy mực là lúc đầu Vương Vân Tranh cho, nét bút mặc dù chẳng ra sao, nhưng viết giấy nợ này cũng không tệ, không có từ nào sai, mấy năm ở trong núi đọc sách học chữ, cộng thêm bài giảng thỉnh thoảng Hứa chưởng quỹ dạy cho đám hài tử, có thể thấy thằng bé để ở trong lòng.
"Được." Nàng gấp tờ giấy kia lại rồi cất đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT