Người Trịnh gia cũng không ngăn cản, Trịnh đồ tể đợi đến khi nữ nhi không còn sức đâm nữa ném dao qua một bên, mới đi qua dùng cánh tay duy nhất ôm lấy nàng ấy.
Hơn bốn người bị trói nhìn thấy ba tên đồng phạm và nữ nhân được bọn họ nuôi dưỡng chết thảm như vậy, có hai tên hèn nhát thân dưới đã ướt đẫm, trực tiếp bị dọa đến tiểu ra, dù cho là kẻ từng làm rất nhiều chuyện ác, lá gan lớn, lúc này cũng tay chân run rẩy nằm liệt dưới đất, cả vùng ngoài của thôn, chỉ nghe thấy tiếng Trịnh Đại Nữu khóc lớn trong vòng tay của cha mình, khóc đứt hơi khản tiếng.
Tiếng khóc như vậy lại khiến ánh mắt của Trịnh mẫu và tức phụ Trịnh Đại Lang dấy lên vài phần mong đợi, bởi vì từ khi cứu người ra, chưa bao giờ thấy nàng ấy khóc như thế này, nàng ấy mỗi ngày chỉ hận không thể ôm chiếc gối rơm của mình co rúm lại ở góc giường, cũng co rúm trong thế giới của riêng mình.
Trịnh mẫu đi tới, thăm dò gọi một tiếng: "Đại Nữu?"
Trịnh Đại Nữu nghe theo âm thanh nhìn nương mình, lại nhìn đại tẩu, đại ca, nhị ca, nhìn từng người một, như thể mới nhìn thấy người thân, tầm mắt cuối cùng rơi vào ống tay áo trống rỗng của cha mình, một số ký ức mơ hồ cuối cùng cũng trở nên mạch lạc, ôm ống tay áo trống rỗng kia mà khóc rống lên.
-
Vài người lớn tuổi của Phùng gia thấy hai mắt của Trịnh Đại Nữu đã trở nên thanh minh, cả nhà ôm nhau khóc, lúc này mới tiến lên một bước, hỏi Thẩm Liệt: "Mấy người này ngươi xem xử lý như thế nào?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT