Khuôn mặt đen sạm của Trần Hữu Điền tràn đầy ý cười: "Đúng vậy, không chỉ đọc khi chạy, lúc nghỉ ngơi không luyện võ còn viết, là A La yêu cầu, thường xuyên để Thanh Hoà kiểm tra, cho nên Nhị Sơn ở bên ngoài rất tốt, thân thủ tốt, cũng biết đọc biết viết không ít chữ."
Lại nói với Tần Phương Nương: "Thật ra không chỉ trong cốc chúng ta, nếu nàng theo ra phía sau có thể nhìn thấy, đám tiểu tử choai choai và thanh niên sống gần đây cách một đoạn chạy theo phía sau, chỉ không dám đến gần bên chúng ta mà thôi, còn lặng lẽ học cách vung trường côn."
Tần Phương Nương tặc lưỡi, đã lâu không ra ngoài, cảm thấy mọi thứ đều thay đổi.
Trong sơn động, tối hôm qua Trần Đại Sơn mới nếm được tư vị, lúc này đang lăn lộn Chu Cát, cửa trong sơn động bị đóng chặt, lúc đầu có thể dỗ dành nói với Chu Cát trời chưa sáng, bây giờ tiếng đọc sách bên ngoài phải nói là rõ ràng không thôi, lại nói trời chưa sáng, Chu Cát tin được sao? Xấu hổ muốn chết, làm thế nào cũng không muốn nằm cùng hắn nữa, vội vàng ngồi dậy đi kính trà cho cha nương gia gia nãi nãi của trượng phu.
Mấy ngày đầu mặc dù Chu Cát đã gặp mẹ chồng, tiểu cô và gia gia nãi nãi rồi, một ngày sau khi phu thê về nhà lại mặt, cho dù có dậy sớm thế nào trong nhà gỗ cũng chỉ có Trần Hữu Điền và Trần Nhị Sơn.
Nàng ấy khó hiểu nhìn Trần Đại Sơn, Trần Đại Sơn nói: "Gia gia nãi nãi, nương và tiểu muội của ta sống ở chỗ khác, đã quay về rồi, nàng gả qua đây, sẽ không giấu nàng chuyện này, đợi sau này có cơ hội dẫn nàng qua đó."
Ánh mắt Chu Cát hơi mở to, không chút nghĩ ngợi mà lắc đầu: "Đừng, ta sống ở đây thôi, chuyện này chàng đừng nói cho ta biết trước."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play