Thẩm Ninh cũng ngơ người, con bé không hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời nói của lão thái thái, nhưng ý ở mặt ngoài nên nghe hiểu thì vẫn nghe hiểu, con bé cũng không phải người ngốc, chỉ là từ nhỏ không có ai dạy con bé những kiến thức liên quan mà thôi, không tiếp xúc cũng không quan sát được, liền hoàn toàn không để trong lòng.
Đặc biệt là khi vào sơn cốc, mọi người đều như vậy, đại ca đại tẩu đều mang vẻ vốn dĩ là như vậy, con bé nào sẽ nghĩ nhiều.
Lời này của Trần bà tử như thật mà giả nói ra ngoài, con bé liền hiểu: "Vậy, vậy, vậy buổi tối cháu liền chuyển đi?"
Gian nhà kia của Thẩm An và Thẩm Kim cũng còn có chỗ, chuyển tháp của đại ca con bé qua đó là có thể dùng.
"Chuyển chuyển chuyển, ai dô cháu sao lại ngốc như vậy, ta phải nói cháu thế nào mới được đây." Thẩm Liệt sao có thể coi là thành hôn chứ, một năm rồi, đến giường của tức phụ còn không chạm vào được.
Lại sợ Tang La xấu hổ, bèn nói: "Cháu đừng nói là ta dạy cháu, cũng đừng để đại ca đại tẩu cháu biết là ta đã biết, cháu nói cháu lớn rồi, không tiện ở cùng một sơn động với đại ca, tự mình muốn chuyển đến bên nhà gỗ."
Trần bà tử nói một hồi lại muốn vỗ vỗ đùi mình, cuối cùng chuyển thành vỗ vỗ lên trán Thẩm Ninh hai cái: "Hài tử ngốc."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play