Nữ nhân béo hiển nhiên đồng ý với lời nói của Tang La, cười tủm tỉm, tâm trạng rất tốt.
Nàng ấy nhìn chậu gốm trong tay Tang La nói: "Ngươi đến đúng lúc, ta còn đang nhớ thương khẩu vị này đây, bán hai miếng này cho ta đi, vừa hay để cha nương huynh đệ ta nếm thử."
Hôm qua nàng ấy mua về nhà chồng, hôm nay về nương gia cắt thịt, vừa vặn đụng phải Tang La bán đậu phụ thần tiên này, cớ gì không hiếu kính cha nương và huynh tẩu? Cũng đỡ cho các tẩu tử cho rằng nàng ấy chỉ biết mang đồ của nương gia về nhà chồng.
Tang La tất nhiên rất sẵn lòng, vui đến mi mắt đều cong lên, mỉm cười nói: "Được rồi, đại tẩu là khách quen, vừa hay đây cũng là hai miếng cuối, còn vài miếng nhỏ cũng đưa tẩu coi như quà tặng kèm."
"Tặng kèm à, vậy càng tốt." Nữ nhân béo thích đồ tặng kèm, đặc biệt là loại người khác không có, chỉ mình nàng ấy có, tiêu tiền còn tiêu đến nỗi tâm tình thoải mái.
Bảo Tang La chờ, mặt mày tươi rói vào trong cầm bát đựng đậu phụ, lúc ra ngoài lấy đậu phụ còn nói với cha đây là tiểu nương tử nàng ấy quen, nếu cắt thịt giúp nàng chọn miếng ngon. Sau đó chào hỏi Tang La một tiếng, cầm hai bát đậu phụ thần tiên to nàng ấy mới mua đi vào lấy lòng nương và các tẩu tử của nàng ấy.
Đồ tể là người chiều nữ nhi, nếu không cũng không để nữ nhi đã gả đi thỉnh thoảng về nương gia mang ít thịt về cho nhà chồng chén bữa ngon, nữ nhi nói đây là tiểu nương tử nàng ấy quen, ông ấy cũng đặc biệt dễ nói chuyện.
"Tiểu nương tử muốn mua chút thịt gì?"
Tang La hỏi giá thịt.
Đồ tể cười nói: "Còn phải xem là loại thịt nào, thịt mỡ đắt hơn, thịt nạc rẻ hơn."
Tang La nhìn bàn thịt, giống với thời hiện đại, thịt cũng được phân loại, nàng chỉ một miếng ba phần mỡ ba phần thịt, hỏi: "Cái này thì sao?"
Đồ tể liếc nhìn một cái, nói: "Thắng mỡ lợn? Cái này 18 văn một cân."
Thẩm An niết tiền đồng trong tay cậu bé, quá đắt, tiền còn chưa kịp ủ nóng lại sắp hết rồi.
Tiểu gia hoả đau lòng, nhưng không nói, chuyện trong nhà đều nghe theo đại tẩu là được.
Tang La suy nghĩ một lúc rồi nói: "Làm phiền ngài cắt nửa cân."
Đồ tể cười đáp lại một tiếng, cầm lấy miếng thịt lên ước lượng, cân miếng thịt đã cắt, không hơn không kém, vừa đủ nửa cân.
Tay nghề này đúng là tuyệt kỹ.
Đợi cân xong, đồ tể cầm một miếng gan lợn trên bàn thịt lên, cắt một miếng nho nhỏ, khoảng chừng hai lạng, lấy dây cột cùng với miếng thịt kia, đưa cho Tang La: "Nếu như là người quen của Đại Nữu nhà ta, tặng ngươi một miếng gan lợn."
Đồ tề vừa nghe được, cũng nghe rõ ràng, cái đậu phụ thần tiên gì đó, tiểu nương tử tặng thêm cho Đại Nữu nhà ông ấy mấy miếng, gan lợn không đắt, ông ấy cũng coi như trả nhân tình cho khuê nữ nhà mình.
Đây chính là niềm vui ngoài ý muốn, Tang La vội vàng cảm ơn ông ấy, nhìn đống xương ống gần như chỉ dính một chút thịt vụn chất đống ở góc bàn thịt, nghĩ đến củ cải đổi về nhà, hỏi giá.
"Xương ống sao? Cái này mặc dù không có thịt, nhưng nấu canh rất thơm, một văn tiền một cục, lấy một cục không?"
Một văn tiền, đây là đổ bổ có thể bổ sung dinh dưỡng, giá cả hợp lý. Chẳng qua Tang La nhìn thịt và gan lợn trong tay mình, suy nghĩ một hồi: "Lần sau đi, hôm nay từng này là đủ rồi."
Đồ tể gật đầu: "Được rồi, hôm nào muốn mua thì cứ tới đây là được."
Tang La mỉm cười đáp lại, muốn bỏ thịt lợn vào trong sọt, đột nhiên nhớ tới, trong nhà không có dao cắt thức ăn, chỉ có một con dao trúc, cắt đậu phụ còn được, cắt thịt??? Nói chuyện cười gì vậy.
Vội vàng đưa thịt và gan lợn đang cầm trên tay qua, nói: "Đại thúc, có thể nhờ thúc cắt chỗ thịt và gan heo này ra giúp cháu được không?"
Trên mặt đồ tể lộ ra vẻ ngơ ngác, Tang La chút ngượng ngùng cười cười: "Mới phân gia, nhiều đồ dùng trong nhà còn chưa kịp mua, trong nhà không có dao."
Đồ tể lúc này mới hiểu ra, hỏi Tang La muốn cắt thế nào, xử lý theo lời nàng nói.
Lúc này cũng không thể lấy dây cột lại, dứt khoát mượn ít nước của nhà đồ tể rửa hai cái chậu gốm trống không, trực tiếp bỏ vào trong chậu gốm.
Thẩm An và Thẩm Ninh thấy mua được nhiều đồ ăn ngon như vậy, hưng phấn đến mức muốn nói với đại tẩu để bọn họ cõng cái sọt kia, nhưng ngại đang ở trước mặt đồ tề, cố gắng nhịn xuống.
Cậu bé lấy tiền đồng kiếm được trong sáng nay từ túi áo ra, đưa cho Tang La.
Tang La nhận lấy, đếm đủ chín văn đưa cho đồ tể, mười bảy văn tiền còn lại bỏ vào túi tay áo, lại cảm ơn đồ tể, thấy thấy đại tẩu béo không có mặt, cũng chỉ có chút giao tình mua đồ hai lần, cũng không tiện cố tình gọi người ta ra nói lời cáo từ, liền nhờ đồ tể đại thúc giúp nàng chuyển lời cảm ơn, lúc này mới rời đi.
Thẩm Ninh vẫn còn nhớ ngày hôm qua đại tẩu nói nấu cà tím phải có nước tương, quay người lại liền hỏi Tang La: "Đại tẩu, bây giờ chúng ta đi mua nước tương sao?"
Tang La gật đầu: "Không chỉ nước tương, chúng ta mua thêm một ít giấm."
Giấm là một thứ tốt, làm cá khử mùi tanh, làm rau trộn có thể thêm chút mùi vị cho đồ ăn, cho dù là hầm xương nấu canh, thêm một hai giọt giấm cũng có thể giúp các chất dinh dưỡng trong xương hòa tan tốt hơn.
Trong lúc nói chuyện liền dẫn hai hài tử đi về phía sạp tạp hoá đối diện.
Chưởng quầy tạp hóa vẫn còn ấn tượng về Tang La, thấy nàng đến, ông ấy mỉm cười hỏi: "Hôm nay tiểu nương tử muốn mua gì?"
Nước tương và giấm là thứ được bán nhiều nhất trong sạp, được đặt ở vị trí tiện lợi và bắt mắt nhất trong sạp, Tang La vừa nhìn thoáng qua liền thấy: "Mua một ít tương giấm, không biết giá bán thế nào?"
Chưởng quầy vừa nghe muốn mua tướng giấm, liền nói,"Ngươi có mang theo hũ nhà mình theo không? Nếu như có mang theo hũ tới, tương một văn hai thìa lớn, giấm một văn hai giác."
Cái gọi là giác, cũng là một đơn vị đo lường ở thời đại này, dụng cụ đo lường này giống với gáo múc rượu ủ ở thôn quê thời hiện đại.
Tang La tất nhiên không có hũ, cuối cùng phải mua hũ gốm trong sạp tạp hoá để đựng tương giấm, loại hũ nhỏ nhất, hai hũ tổng hết mười hai văn.
Dư lại năm văn tiền, Tang La lại mua một cái hũ nhỏ bằng lòng bàn tay để đựng mỡ lợn sau khi thắng xong.
Không phải nàng không muốn mua một cái lớn, mà là tiền trong tay chỉ đủ để mua một cái cỡ lòng bàn tay, chẳng qua tạm thời bọn họ cũng không có nhiều mỡ lợn, thứ này cũng tạm đủ dùng.
Khá đáng tiếc chính là Tang La hôm nay vốn dĩ định mua kim, mảnh vải đổi về phải may các cạnh lại mới được, nếu không dùng chưa được bao lâu sẽ rách.
Ngặt nỗi không đủ tiền, chỉ có thể đợi lần sau.
Lần này, Thẩm An và Thẩm Ninh được như ước nguyện, cõng cái sọt đựng thịt lên lưng, bởi vì Tang La đã chuyển mấy cái chậu hũ nặng hơn vào sọt của mình.
Khi rời khỏi thôn Tam Lý, hai tiểu hài tử vui đến nỗi vừa đi đường vừa nhảy nhót.
Trong lòng Tang La lại đang tính toán lương thực trong nhà không nhiều, bọn họ một ngày ăn ba bữa, cho dù chỉ ăn cháo, gạo cũng chỉ có hai thăng rưỡi, làm sao có thể ăn được mấy ngày.
Phải kiếm tiền để mua lương thực.
Nhưng ngày mai lại làm miếng đậu phụ thần tiên đến thôn Tam Lý bán còn có thể bán hết được sao?
Tang La biết rất rõ, không thể, ít nhất sẽ không suôn sẻ như ngày hôm nay, muốn bán hết phải phí rất nhiều công sức.
Hôm nay có thể thuận lợi bán đi, đó là mọi người muốn nếm thử đồ ăn mới, nếu ngày mai lại đến tiếp, sẽ không dễ bán như ngày hôm nay. Thôn Tam Lý giàu có hơn những thôn lân cận một chút, nhưng cũng có hạn, ba năm ngày đến một lần còn được, mỗi ngày đến không thực tế lắm.
Tang La không nhịn được đưa mắt nhìn về phía con đường đất dẫn vào huyện thành. Hôm qua Hữu Điền thúc đã nói, từ thôn Tam Lý đi ba dặm nữa là đến huyện thành, năng lực tiêu dùng của nông dân dưới thôn quê có hạn, nhưng người trong huyện sẽ không cảm thấy tiêu hai văn tiền để mua đồ ăn là đắt.
Đồ cõng lúc về không ít so với lúc đi, nhưng ba người không hề cảm thấy mệt chút nào.
Bởi vì hôm nay thêm được một ít đồ gia dụng và lương thực, bởi vì lập tức có thể nếm được vị thịt.
Về đến nhà khoảng chừng giờ Tỵ, Tang La đun nước sôi rửa qua cái hũ mới mua về để đựng mỡ lợn, sau đó chuẩn bị một bát nước sạch, bắt đầu dùng cách đun nước để thắng mỡ lợn.
Mấy ngày qua hai tiểu hài tử tranh thủ thời gian tự sắp xếp công việc cho mình, hôm nay không đi quốc đất, mà tròn mắt ngồi canh bên bếp lửa. Thẩm Ninh lần đầu tiên ăn đậu phụ thần tiên còn hét lên ăn ngon hơn thịt, bởi vì đã sớm quên thịt có mùi vị như thế nào.
Cho đến khi nước trong nồi đã cạn, thịt lợn phát ra âm thanh xèo xèo, mùi hương bá đạo cũng tràn ngập khắp căn nhà tranh. Hai tiểu hài tử hít hà mùi thịt đậm đà trong không khí, không cách nào di chuyển bước chân.
"Không sợ dầu bắn lên người sao?" Tang La nhìn đến buồn cười, đẩy hai hài tử ra xa một chút, cẩn thận canh lửa trong bếp.
Thẩm An và Thẩm Ninh càng lúc càng dán sát lại, cứ thế hít ra hít vào, canh khoảng hai ba khắc, cuối cùng mới canh đến lúc tóp mỡ thơm giòn ra lò.
Hai tiểu hài tử nóng lòng muốn xúm lại, ánh mắt khó khăn lắm mới dứt khỏi đám tóp mỡ, đầy mong đợi nhìn Tang La: "Đại tẩu, bây giờ chúng ta có thể ăn không?"
Tang La có lòng muốn nói còn quá nóng, nhưng nhìn dáng vẻ hai hài tử vừa thèm lại háo hức chờ mong, không thể nói ra lời này.
"Ăn đi, chỉ là ăn hai miếng trước, tóp mỡ mới ra lò còn nóng, quan trọng nhất là chúng ta đã lâu chưa ăn dầu, bây giờ không thể đột nhiên ăn quá nhiều dầu, nếu không sẽ hỏng dạ dày."