Lấy ít bột mì và gạo trong nhà, đợi thân thể ba hài tử tốt lên, về sau, phần lương thực của ba gia hoả sẽ do hắn săn từ bên ngoài về, thỉnh thoảng ăn ít lương thực, tiết kiệm từ phần của hắn.
Mặc dù Trần Đại Sơn không biết Thẩm Liệt và Tang La đến bây giờ không phải phu thê thật, nhưng cũng biết rõ phần lớn lương thực của đại phòng Thẩm gia thực sự đều do Tang La thức khuya dậy sớm tích trữ, nhân sâm và tấm da săn bắn được lúc sau mà Thẩm Liệt mang về cũng mua lương thực và thuốc, chủ yếu là lương thực thô.
Cuộc sống trong nhà vốn dĩ cũng không quá khả giả, hơn nữa Thẩm Liệt cũng đi săn, Tang La càng không phải là loại người như vậy, chỉ có ba huynh muội Thẩm Liệt thì còn ổn, sáu huynh muội, hắn cũng hiểu rõ lý do Thẩm Liệt khó mở miệng.
Hắn vỗ vỗ Thẩm Liệt: "Đừng nghĩ nữa, ta không tiếp xúc nhiều với đệ muội, nhưng cũng biết tính tình đại khái, chuyện như này nàng sẽ không tính toán, hơn nữa năm đó chúng ta sống trong rừng thật ra cũng ổn, ăn thịt ăn rau có chỗ nào không tốt? Cái này chẳng phải tốt hơn ăn cỏ ăn hạt rất nhiều sao?"
Những lời này lại khiến Thẩm Liệt bật cười, trong lòng cũng bình tĩnh hơn một chút.
-
Nghỉ ngơi ngắn ngủi một đêm, trời tờ mờ sáng hai người liền gọi mọi người dậy, làm chút đồ ăn mang theo trên đường, trời hơi sáng liền tiếp tục chạy đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT