"Ngày vào thành ta và Hứa thúc cố ý nhìn chằm chằm cổng thành, cũng coi như nhận mặt của mấy hài tử, lại để Hứa thúc đi theo xem bọn họ sống ở đâu, mấy thứ lúc trước Tiểu Kim săn được, chúng ta nhìn thấy Thẩm Tam đổi thành lương thực, lúc trước Hứa thúc cũng đổi không ít cho bọn họ, cho nên cũng không nghĩ tới sẽ không có lương thực, bên phía nhà ta, bởi vì một số lý do thê nhi ở Thiệp Châu không còn an toàn nữa, chạy trốn đến đây, lúc đó phần lớn lương thực đều được chúng ta chuyển đến nơi trú ẩn bên ngoài thành, lương thực để lại trong thành không nhiều, không ngờ tới cửa thành đột nhiên bị phong tỏa, vì để trốn thoát, phần lớn lương thực tích trữ trong nhà đều mang đi đổi lấy một gian tiểu viện ở gần tường thành, sau lại trong thành trưng binh, Hứa thúc bởi vì khi mua tiểu viện kia điền tên làm chủ hộ mà bị trưng đi, cả nhà chúng ta trốn trong nhà để đào đường hầm, ngày hôm qua đào đến móng tường thành, sáng hôm nay ta liền nghĩ muốn đi xem mấy hài tử mà ngươi nhờ vả ta chăm sóc xem tình hình chúng như thế nào."
Nói đến đây, Hứa chưởng quỹ không khỏi lắc đầu, thấy Thẩm Liệt nhìn mình, mới thở dài nói: "Rất thảm, Điềm Nha nhỏ nhất, khi ta và Hứa thúc đến đã không còn nữa, phu thê hai người Thẩm Tam..."
Hắn liếc nhìn Thẩm Ngân đang hơi mở mắt uống nước gạo, Thẩm Thiết đang vô thức nuốt nước muối đường, dừng lời nói lại, ra hiệu cho thê tử và Hứa thúc, ý bảo hai người tới tiếp nhận việc chăm sóc hai hài tử, đưa Thẩm Liệt sang một bên, mới nói: "Tình hình cụ thể ta không rõ lắm, hôm nay mọi chuyện cấp bách, không có cơ hội cũng không nỡ lòng hỏi cẩn thận, nhưng hẳn là Tam thúc kia của ngươi ăn... cái kia, lại bí mật đưa Điềm Nha ra ngoài, có lẽ bị Lý thị phát giác ra, nửa đêm nhân lúc ông ta ngủ mà động tay. Bà ta dùng rìu, nhưng có lẽ bị đói quá lâu, sức lực không đủ, không thể một nhát xong chuyện, cuối cùng chính mình cũng bị kéo đâm cho một thân đầy máu, phu thê hai người đều chết."
Hai chữ kia, Hứa chưởng quỹ không đành lòng nói ra, Thẩm Liệt sao lại nghe không hiểu được, hắn tức giận đến mức hô hấp đều trở nên nặng nề, nghiến răng nghiến lợi mới không mắng ra một câu cầm thú.
Hoàn toàn không cách nào tưởng tượng được mấy hài tử những ngày qua đã sống như thế nào, Điềm Nha rốt cuộc đã trải qua những gì.
Hứa chưởng quỹ nói tiếp: "Lúc chúng ta đến, trong lều vô cùng bi thảm, lúc đó chỉ có Tiểu Kim còn có thể đứng vững, hai tiểu hài tử đã đói đến sắp chết, nằm trên mặt đất, bên ngoài có một nhóm người không có ý tốt, ta và Hứa thúc ôm hai hài tử dẫn theo Tiểu Kim cùng đến y quán, còn bị người theo đuôi."
Đó đích xác là trong lòng coi mấy hài tử này thành thức ăn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play