Thành vừa bị phá, người đầu tiên bị để mắt tới là phú hộ, xui xẻo thì dù không phải phú hộ, vốn không quen biết cũng không có oán thù, chỉ cần đụng phải, đối phương tiện tay vung đao lên, một mạng coi như bị kết thúc.
Điều đáng sợ nhất khi thành bị phá là ác niệm trong lòng bị phóng đại vô hạn trong lúc giết chóc, không có nguyên nhân nào mà thuần túy là giết người đến đỏ mắt liền vung đao với người khác. Mà trong tình huống hiện tại, người như vậy thật sự không ít.
"Hiện tại hung hiểm nhất, cũng không phải thành bị phá." Thẩm Liệt nói: "Thành bị phá chỉ cần không đụng phải kẻ phát rồ đến tàn sát cả thành, luôn có một số người có thể sống sót, hiện tại điều đáng sợ hơn là thành vẫn luôn không bị phá."
Ngụy Thanh Hòa không hiểu lắm, Trần Đại Sơn nói tiếp: "Hương dân đi vào nhiều lắm, hai năm nay thu thuế quá nặng, năm nay hoa màu còn chưa thu hoạch, trong tay hương dân gần như không có lương thực. Huyện thành Kỳ Dương cũng không thể so với bên ngoài còn có thể vào núi kiếm ăn. Trong thành ngoài thành nếu giằng co quá lâu, bên trong chỉ sợ sẽ xuất hiện tình huống người ăn thịt lẫn nhau."
Người ăn thịt lẫn nhau.
Đầu gối Ngụy Thanh Hòa mềm nhũn, được Chu Lại Tử bên cạnh nhanh tay đỡ lấy.
Chu Lại Tử cũng đã nhìn ra, người trẻ tuổi lạ mặt này sợ là có người thân bị hãm trong thành.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT