Hứa chưởng quỹ lắc đầu: "Ông chủ biết rõ chuyện giữa tam phòng và nhà chúng ta, giờ người quản lý nhà đổi thành Tam thái thái, nàng và các con tới đây trong lòng ông chủ hẳn là cũng đoán được nguyên nhân, ta đi viết thư khéo léo giải thích là được."
Hắn dừng một chút, nói: "Chỉ là chỗ ta chẳng qua chỉ là một huyện nhỏ, e rằng không an toàn hơn là bao."
Nói đến đây lại thở dài: "Nếu như lúc đầu bảo mấy mẫu tử các nàng đi theo đoàn người nương ta cùng vào núi, ta bây giờ ít ra còn có thể yên tâm hơn một chút, bây giờ ta muốn đưa mọi người đến nhờ cậy Thẩm Liệt cũng không biết đi chỗ nào tìm người."
Nguỵ Lệnh Trinh nhận được thư của tiểu nhi tử, trong thư của trượng phu cũng nói không ít về tình hình của Thẩm Liệt bọn họ, nàng ấy cũng biết trượng phu không biết đối phương đang trốn ở đâu, nắm lấy tay trượng phu nói: "Không vào núi cũng không sao, có thể ở một chỗ với chàng, cho dù tình huống thế nào, ít nhất lòng ta cũng vững vàng. Chỉ là chúng ta khi đến sợ mang theo lương thực sẽ bị dân tị nạn cướp giật, lương thực tích trữ bên Thiệp Châu ta đều đưa cho cha nương của ta giấu đi."
"Này cũng không có gì đáng ngại, bên ngày lương thực của ta còn có chuẩn bị một ít, chỉ là nhạc phụ nhạc mẫu ở lại bên kia?"
Nguỵ Lệnh Trinh biết hắn đang lo lắng cái gì, an ủi nói: "Nương ta ở lại hầu hạ bên người lão thái thái, hẳn là không có chuyện gì, hơn nữa cha nương ta gần nửa đời người đều ở trong Vương gia, cũng không muốn rời khỏi Vương gia."
Thật ra rời đi thì có thể làm gì, có nơi nào là an toàn?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play