Vương Xuân Nương dỏng tai lên.
Nàng ta vẫn sợ nhi tử sẽ bị thương, nàng ta vào núi từ sớm nên đã từng đụng phải sói mấy lần, hơn nữa cũng đã từng trông thấy đám người Trần Hữu Điền bị thương, bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy cái thứ đó quá hung tợn, ấy là còn dưới tình huống có tên độc, nếu như không có mũi tên độc kia của Thẩm Liệt thì con sói ấy nào có dễ giết như vậy? Chỉ e là càng đáng sợ hơn.
Nhưng lúc này nàng ta cũng muốn nghe ngóng thái độ của mẹ chồng, xem xem chuyện này liệu còn có xoay chuyển được không, bụng nghĩ thầm rằng nếu như thật sự để Thuyên Trụ theo ra ngoài, nhỡ có nguy hiểm thì đám người nhị thúc, tiểu thúc, Thẩm Liệt, Trần Đại Sơn, Thi Đại Lang có lẽ sẽ không bỏ mặc một thiếu niên không quan tâm đâu nhỉ?
Đến lúc ấy trong đội chỉ có một đứa trẻ mới lớn là Thuyên Trụ thì chắc mọi người sẽ chăm lo đôi chút, nàng ta cảm thấy có thể giống như đám phụ nhân trẻ con lúc trước, gặp phải nguy hiểm thì leo lên cây đợi mọi người giải quyết rồi xuống, nếu như như vậy thì... hình như nguy hiểm bớt đi ít nhiều.
Chỉ trong chốc lát như vậy mà bàn tính trong bụng Vương Xuân Vương đã vang lên lạch cạch.
Đúng lúc đang nghĩ thì Lư lão hán cau mày cắt ngang suy nghĩ của nàng ta.
"Vậy thì đợi luyện tốt bản lĩnh đã rồi nói, cháu đi theo ra ngoài nếu thật sự gặp phải chuyện gì thì người ta có cứu cháu không? Chẳng phải vẫn vướng chân vướng tay sao?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play