Thuyên Trụ mười lăm tuổi hết nhìn cha rồi nhìn nương nó, nó do dự hỏi: "Nhà của chúng ta, hay là để con đi?"
Vương Xuân Nương lập tức thay đổi sắc mặt, nàng ta giữ chặt lấy hài tử, thốt lên một câu không được.
Sau đó nàng ta lại phản ứng lại, nếu nói tới người có thể dẫn theo người khác đi, thật ra là có. Nàng ta nhìn về phía Thẩm Liệt và Trần Đại Sơn, suy nghĩ một chút, ánh mắt lại di chuyển lên người Lư đại lang.
Môi Vương Xuân Nương run lên, nàng ta lấy hết can đảm nói: "Nhị thúc, thúc xem có thể mang theo Thuyên Trụ không?"
Hai phòng phân gia, nhưng phòng bọn họ cũng không thể không có ai ra ngoài được chứ?
Khóe môi Thẩm Liệt khẽ cong lên, quan hệ giữa Lư nhị và nhà cha nương của hắn, đặc biệt là Vương Xuân Nương, cũng không tốt hơn quan hệ giữa nhà hắn và tam phòng bao nhiêu, đối xử với mấy đứa cháu khá tốt, nhưng còn huynh tẩu thì khỏi nói.
Hắn cười cười.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play