Chẳng qua bọn họ đều biết trong nhà cha hoặc là các thúc bá một hồi phải ở trong núi mười mấy ngày để gánh lương thực, loại công việc như gánh lương thực này thật quá mệt mỏi, bọn họ chỉ đeo một chút đồ vật đi đường đã mệt đến không chịu nổi, càng đừng nói phải gánh lương thực nặng như vậy, còn gần như không thể nào nghỉ ngơi tốt.
Đều là những đứa nhỏ hiểu chuyện, tuy rằng ngửi thấy mùi thơm kia, nhưng không một ai hạ đũa, đều gắp chút rau rồi cũng đi theo ra ngoài sơn động ăn.
Bọn nhỏ thương trưởng bối, làm trưởng bối cũng thương con cái, đều gọi tới ăn một chút, cũng không quên huynh muội Hứa gia, chào hỏi mấy người Vương Vân Tranh: "Thật không nếm một chút sao? Rất ngon."
Hứa Văn Nhân nghe xong lời này, mặt mũi trắng bệch, thận trọng dịch ra ngoài hai bước.
Thẩm Ninh thấy dáng vẻ vừa sợ hãi vừa không dám đi ra ngoài quá nhiều, sáp đến bên cạnh an ủi: "Đừng sợ, thật ra ngươi suy nghĩ một chút, bình thường chúng ta ăn đủ loại thịt, đều giống nhau, chỉ là nhìn thấy và không nhìn thấy khác nhau, hơn nữa, lúc người không có ăn, thịt gì cũng không cần nghĩ, có thể có mấy hạt gạo cũng có thể cứu mạng rồi."
Cô bé nhớ tới lúc trước mình không có cơm ăn.
Hứa Văn Nhân không biết trong nhà Thẩm Ninh còn có lúc không có cơm ăn, nhưng cô bé nghe cha và đại ca bọn họ lúc nói đến thiên tai chiến loạn phương bắc thì đã từng nghe nói, nói là người chết đói rất nhiều, rất nhiều người từ dân biến thành phỉ cũng là vì đói đến không sống nổi nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT