Lớn lên dưới hoàn cảnh như thế, từ khi còn nhỏ ba tỷ đệ bọn họ đã quá quen với các loại lục đục trong nhà cao cửa rộng. Nhất là sau khi nhị tỷ trở thành di nương của tam phòng, bọn họ đã nhìn thấy rất nhiều thủ đoạn xấu xa ở hậu trạch, sau khi nhị tỷ rời đi không bao lâu sau, khi đó Vân Tranh còn là một đứa nhỏ suýt chút nữa cũng đã mất mạng, cha nương đi cầu xin lão thái thái, lại bởi vì nguyên nhân cái chết của nhị tỷ không rõ ràng, lúc trước cũng không phải tình nguyện vào tam phòng, hơn nữa Vân Tranh cũng là máu mủ của Vương gia, lão thái thái đành làm chủ, lúc đó Vân Tranh chỉ còn là một đứa nhỏ nhưng lại được chuyển ra ngoại viện sông, năm đó hắn cũng chỉ mười một tuổi cũng được chuyển đến ngoại viện của tam phòng, để hắn và bà vú bà tử cùng nhau chăm sóc cho Vân Tranh.
Chăm sóc suốt mười năm, từ khi hắn mười một tuổi đến hiện tại hai mươi mốt tuổi, không có giây phút nào hắn dám thả lỏng cả.
Hiện tại nhìn thấy mấy gia đình Thẩm Liệt ở chung với nhau, từ đầu đến chân Ngụy Thanh Hòa cảm thấy nhẹ nhàng và yên tâm không nói nên lời.
Hắn biết lần này tỷ phu đứng ở giữa nhờ vả mấy người này, để hắn dẫn theo Vân Tranh rời khỏi Thiệp Châu là một quyết định vô cùng đúng đắn, lần này thật sự là nhờ phúc của anh rể, mới có thể đi cùng với mấy người nhà Thẩm Liệt, nếu không cho dù là bọn họ chạy đi nơi nào, hoặc là ở lại Vương gia thì hắn cũng chỉ coi như gắn cái mác thanh tráng mà thôi, nếu như thật sự rối loạn thì một mình hắn đủ làm gì chứ? Chỉ riêng thủ đoạn của một người Tam thái thái cũng đã làm người ta khó lòng phòng bị rồi.
Mọi người đều đã lựa chọn sơn động xong, không có ai có ý kiến gì, các gia đình đều dọn về sơn động của mình, Tang La cảm thấy tâm trạng hiện tại của nàng cũng giống như mấy người hiện đại vừa mới mua nhà xong, cho dù thật ra nó vẫn còn chỉ là một cái sơn động tối thui, nhưng đó cũng là nhà mà bọn họ sẽ ở trong một khoảng thời gian sắp tới.
Thẩm An và Thẩm Ninh lại thêm một người Trần Tiểu Nha, ba nhóc con vô cùng hưng phấn, cầm cành cây nhỏ gõ vào mặt đất rồi xông thẳng về phía trước, hai huynh muội Hứa gia có hơi thấp thỏm, thật sự không nghĩ ra được bọn họ phải ở trong cái sơn động mà bọn họ mới nhìn thấy lúc nãy kiểu gì, mà Vương Vân Tranh ôm lấy cái tay nải mà chín ngày ôm cậu bé chưa bao giờ rời đi, đi theo sau Hứa lão thái thái và Ngụy Thanh Hòa, nhìn về phía sơn động ở đằng xa xa mà Hứa gia đã chọn, trong mắt loáng thoáng lộ ra chút mong chờ.
Nếu nói lần đầu tiên mọi người chỉ qua loa nhìn thoáng qua các sơn động thì đến lần thứ hai mọi người đã quan sát kỹ hơn rất nhiều, bởi vì đó chính là nơi mà bọn họ sẽ ở lại sau này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT