Lý Thị có đến bốn đứa con, cả gia đình sáu miệng ăn, chỉ dựa vào một mình Thẩm Tam nuôi sống, muốn ăn no cũng đã khó rồi, lại thêm hai đứa nhỏ của đại phòng, vậy sẽ là tám cái miệng ăn.
Thêm hai miệng ăn, con cái bà ta phải ăn ít đi bao nhiêu thứ chứ?
Tuy rằng Lý Thị đã bắt đầu có ý định, nhưng lúc trước khi Thẩm Liệt bị trưng binh chỉ mới mười sáu tuổi, một đứa cháu mười sáu tuổi bị chú ruột thịt đẩy đi ra ngoài phục binh dịch thay, hiện tại lại còn chết trên chiến trường…
Cho dù hai vợ chồng bọn họ muốn quăng hai đứa nhỏ đại phòng qua một bên không quan tâm nhưng cũng không dám làm như thế thật, không nói đến chuyện sẽ bị người trong thôn nói ra nói vào, đến cả chính Thẩm Tam cũng sợ sau này xuống suối vàng không dám nhìn mặt huynh trưởng.
Không thể đuổi hai đứa nhỏ này ra ngoài được, đuổi ra ngoài thì sẽ chết đói mất.
Bọn họ không muốn nuôi dưỡng, muốn bỏ qua một bên lại tạm thời không có cách nào để quăng cả, mỗi ngày chỉ có thể thầm suy nghĩ việc này. Mãi đến khi đám lưu dân của nguyên chủ xuất hiện ở quê nhà, mới là Lý Thị nhìn thấy cơ hội, cho nên mới xảy ra chuyện bà ta dùng nửa túi lương thực để đổi lấy một người vợ cho Thẩm Liệt.
Lý Thị cảm thấy mình vô cùng thông minh, không có trưởng huynh, vậy bà ta kiếm một trưởng tẩu về là được, trưởng tẩu như mẹ cũng không phải là nói chơi cho có đúng không?
Chỉ có hai đứa nhỏ thôi thì không thể phân gia được, vậy cưới một người lớn về, lại phân gia, chẳng phải là được rồi sao?
Bà ta về nhà nói cho Thẩm Tam nghe cách này, hai vợ chồng thống nhất ý kiến! Nhanh chóng xử lý xong chuyện này, sau đó để con dâu mới của đại phòng ở lại trong nhà nửa tháng, lập tức tính đến chuyện phân gia ngay.
Đồ đạc phân cho đại phòng cũng rất đơn giản, năm đó khi bọn họ vừa mới đến Thập Lý Thôn đã từng xây một căn nhà tranh trong núi, mấy cái ghế nhà mình tự làm, mấy miếng ván giường, một bộ chăn đệm, mấy bộ quần áo cũ, một túi lương thực, lại thêm một cái ấm sành, ba bộ chén đũa, mấy bộ nông cụ và ít muối.
Thứ đáng giá nhất chính là căn nhà tranh kia và vùng núi còn chưa khai hoang.
Thẩm Tam cảm thấy ông ta đã tốt lắm rồi, núi không phải là đất sao? Một nửa đồng ruộng mà ông ta đang trồng trọt là đất của nhà giàu đó.
Nuôi dưỡng ba đứa cháu chín năm ròng, phân gia còn chia cho một miếng đất, Thẩm Tam cảm thấy mình quá tốt bụng rồi.
Còn chuyện đỉnh núi này là một trong hai đỉnh núi mà quan phủ cung cấp miễn phí cho những dân chạy nạn ở lại nơi này, để bọn họ khai hoang và đốn củi, vốn dĩ Thẩm Liệt cũng có một phần thì Thẩm tam thúc quyết định quên mất.
Mà Thẩm Liệt bị ông ta đẩy ra đi lên chiến trường thay mình, cuối cùng còn mất mạng, cùng với việc trước khi Thẩm Liệt đi ông ta đã hứa với hắn là sẽ nuôi lớn hai đứa nhỏ... Hai vợ chồng Thẩm Tam cảm thấy, bọn họ bỏ ra nửa túi đồ ăn tìm vợ về cho Thẩm Liệt, để vợ của Thẩm Liệt nuôi lớn hai đứa bé kia, cũng không coi như là đã thất hứa.
Hai đứa nhỏ không thể phản kháng, nguyên chủ là một đứa cháu dâu vừa mới được dùng nửa túi lương thực đổi lấy, hơn nữa vừa đến đã phải thủ tiết càng không dám hé răng.
Thẩm gia là chạy nạn đến nơi này, ở nơi này không có tông tộc người quen, cũng có có trưởng bối cùng tộc để quản lý, cho dù người trong thôn cảm thấy việc này gia đình Thẩm Tam làm rất khó coi, nhưng cũng không có lập trường để nói chuyện.
Chuyện phân gia này, không ngờ cuối cùng cứ như thế mà tiến hành xong xuôi.
Nguyên chủ là một nàng dâu mới mười lăm tuổi vai không thể gánh tay không thể xách, dẫn theo hai đứa em chồng chín tuổi ở trên núi ba tháng, số lượng lương thực được phân cho gần như đã hết sạch.
Hai đứa nhỏ đói đến chịu không nổi, đi vào thôn tìm tam thúc xin ăn, Thẩm Tam cũng sẽ đồng ý, nhưng mà Lý Thị chỉ đưa một ít, nói một đống lời nói chẳng hạn như 'trong nhà cũng rất khó khăn, nếu như đã phân gia thì cũng không thể đến bên này xin đồ ăn mãi được", đến năm lần chỉ cho hai lần, nhưng mà hai lần kia nhiều lắm cũng chỉ cho hai đứa nhỏ vài miếng ăn, có thể làm cho bọn họ không đến mức chết đói là tốt lắm rồi.
Hai đứa nhỏ và đại tẩu là nguyên chủ sống nương tựa với nhau hơn ba tháng, mỗi khi tìm được thức ăn đều sẽ cầm về ăn chung với nguyên chủ, một ngày hai bữa, nước nấu với rau dại, cộng thêm một nắm cơm nhỏ đã coi như một bữa ăn rồi.
Trước khi Tang La xuyên đến thì gia đình này đã cạn lương thực được hơn mười ngày rồi.
Nguyên chủ chạy nạn đến nơi này, cơ thể vốn dĩ đã gầy yếu rất nhiều, hơn nữa mỗi ngày đều lo lắng hãi hùng, đầu nặng chân nhẹ hôn mê hai ngày, cứ như thế mà ngã bệnh. Vừa bệnh vừa đói, nửa đêm đã đi, chờ đến khi tỉnh lại đã bị đổi tim thành Tang La.
Đến lúc này Tang La vẫn cứ không dám tin, run tay sờ ngực, cảm nhận được nhịp tim đập của mình, lại run rẩy sờ đùi, dùng hết sức lực toàn thân nhéo mạnh vào phần thịt non trong đùi của mình.
Ừm, tim còn đập thật, người cũng ấm thật, nhéo xong cũng thật sự cảm thấy đau, cảm giác khó chịu đói đến nóng ruột và mất sức cũng là thật.
Nàng... Còn sống thật hả?!
Tang La xoa nhẹ gương mặt đã gầy đến thoát tướng của cơ thể hiện tại, còn sống, tốt quá!
Nàng không nghĩ thêm gì nữa, cũng không đợi trời sáng, kéo cơ thể mềm yếu vô lực xuống giường, đi ra ngoài.
Phải đi ra ngoài tìm đồ ăn, Tang La cũng không quên mất chuyện nguyên chủ bị chết đói, khó khăn lắm mới có thể sống, nàng cũng không muốn vừa sống lại đã bước vào vết xe đổ của nguyên chủ.
Nghĩ thì hay lắm, hiện tại lại vả mặt nàng bôm bốp.
Lúc nãy nàng ngồi trên giường nên không cảm thấy gì, hiện tại vừa mới di chuyển, chút năng lượng ít ỏi còn sót lại trong cơ thể bắt đầu bị tiêu hao với tốc độ cực nhanh, bụng từ trống không đến hốt hoảng lập tức biến thành hơi đau, còn chưa đi được vài bước, hai mắt Tang La đã dần dần tối đen.
Tang La biết rõ, đây là hiện tượng khi dạ dày quá thiếu thức ăn, hạ đường huyết, não không được cung cấp đủ máu, nếu thật sự không có cơm ăn thì nàng cũng cách cái chết đột ngột không quá xa.
Nàng chỉ có thể may mắn rằng căn nhà tranh này đủ nhỏ.
Dựa theo ký ức của nguyên chủ, Tang La gần như là nghiêng ngả lảo đảo nhào vào ấm sành đựng nước để ở trong góc tường.
Ngay khoảnh khắc đó, cơ thể bùng ra tiềm năng cực lớn, làm cho nàng dù là đi đường cũng lảo đảo đủ sức nâng ấm sành kia lên đưa đến bên miệng, khóe môi vừa lúc đụng trúng phần góc bị mẻ, cơn đau chỉ lóe lên trong tích tắc, lại nhanh chóng bị cơn đau ở dạ dày và khát vọng về đồ ăn của cơ thể lấn át, mùi tanh của máu bị nước lạnh trong ấm sành hòa tan, cùng nhau chui qua cổ họng đi vào dạ dày.
Nàng uống ừng ực ừng ực như trâu uống nước, lý trí biết nàng nên dừng lại, động tác nuốt xuống của cổ họng lại chưa từng dừng lại, hơn nữa không biết chừng nào mới kết thúc.
Cửa gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt, bị người đẩy ra, một giọng trẻ con mềm mại lại mang theo vui vẻ truyền đến.
“Đại tẩu, tẩu tỉnh rồi?!”
Cuối cùng thì lý trí của Tang La cũng rút ra khỏi dục vọng ăn cơm điên cuồng mới bùng nổ kia, nàng buông ấm sành đang ôm xuống, quay đầu lại nhìn về phía đứa trẻ đang nói chuyện.
Thẩm Ninh, là muội muội trong cặp song sinh, lúc này cô bé đang đứng cạnh cửa, vừa mới từ bên ngoài quay về.
Đúng rồi, trong phòng chỉ có một chiếc giường, lúc nãy nàng xuyên qua lại đây thì còn ngơ ngác, lại bị cảm giác đói khát chi phối, lại không để ý đến chuyện nửa đêm nửa hôm hai đứa nhỏ kia lại không ở trong nhà.