Tang La nói cho hắn nghe nếu chặt tay chặt chân không trị liệu tốt, khả năng chết cao đến bao nhiêu, sau đó hỏi hắn, chết và tàn tật đều không sợ, còn sợ cái gì?
Cuối cùng Thẩm Liệt nói sẽ nghĩ cách giúp bọn họ, bảo bọn họ ngày mai vào giờ ăn cơm tối lên tiểu viện ở sườn núi tìm hắn.
Chu Lại Tử cũng không muốn tự chặt mình, hơn nữa chặt chính mình còn chặt cả nhi tử, người trong nhà đều làm người què sao?
Hắn nghĩ đi nghĩ lại lời của phu thê hai người Thẩm Liệt nói, không thể hạ dao xuống, như ngồi trên chảo dầu mà đợi đến thời gian Thẩm Liệt nói mới qua hỏi đáp án, cuối cùng nhìn thấy căn nhà trống rỗng, người chẳng thấy đâu.
Tam Lang kéo cha mình: "Cha, đây là đáp án, nộp thuế cái gì, lao dịch cái gì, chúng ta cũng gánh lương thực, thu dọn đồ đạc rồi chạy ngay trong đêm thôi, chết cũng không sợ, còn sợ dã thú trên núi sao?"
Nhị Lang cũng nói: "Đúng vậy, cha, chạy thôi, nộp lương thực cũng chết, lên chiến trường tám chín phần mười cũng chết, làm gì cũng đều phải chết, còn không bằng vào trong núi vật lộn, biết đâu lại còn có thể vật lộn ra được một đường sống!"
Chu Lại Tử nhìn ngôi nhà dột nát của mình, cho dù nó dột nát đến đâu cũng là nhà, khi nghĩ đến việc rời đi, đôi môi run rẩy: "Viện nhà chúng ta, còn có những mảnh đất kia..."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play