Cái sọt là hai người kiêng, Thẩm An dừng bước chân, Thẩm Ninh tất nhiên cũng không thể đi được mấy bước, con bé khó hiểu quay đầu lại: “Nhị ca, sao lại không đi?”

Thẩm An hạ mắt xuống che giấu sự nghi ngờ trong mắt, đè nén suy nghĩ không thể giải thích được vừa rồi: “Ta tìm xem có gừng rừng hay không.”

"Vậy muội cũng tìm xem." Thẩm Ninh không hề biết gì về suy nghĩ của Nhị ca, nghe Nhị ca nói muốn tìm gừng rừng, con bé cũng duỗi cổ nhìn xung quanh, hỏi Tang La: “Đại tẩu, gừng rừng mọc cao chừng nào?”

"Khoảng một thước đến ba thước?" Tang La cũng không chắc gừng tươi ở thời này có giống với hậu thế hay không, bởi vì trong ký ức của nguyên thân cũng chỉ nhìn thấy gừng tươi được bày trên bàn ăn, bộ dáng trồng ở trên đất, nàng căn bản chưa từng thấy.

Mà giống loài không ngừng phát triển, chưa kể thời không ở đây cũng không tương đồng.

Hai người đều tập trung tìm gừng rừng không ai chú ý tới Thẩm An đang đi phía sau nói cũng đang tìm gừng rừng, nhưng ánh mắt hoàn toàn không rơi xuống đất, mà thỉnh thoảng lại rơi vào trên người Tang La, nghi ngờ, dò xét, lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, ánh mắt biến ảo thất thường.

-

Thẩm An không đúng lắm.

Tang La phát hiện trong lúc làm cơm tối.

Tiểu gia hoả vừa mới ban ngày còn hưng phấn, giờ lại trở nên vô cùng trầm mặc, thỉnh thoảng lại đánh giá nàng.

Quan trọng là đánh giá thì cứ đánh giá đi, nếu như vừa hay bị nàng nhìn thấy, cậu bé sẽ rất nhanh trốn đi ánh mắt của nàng, hơn nữa còn tự cho là mình tránh né rất bí ẩn.

Không sai, nếu như cậu bé đối mặt với một tiểu hài tử, đó quả thật có thể coi là bí ẩn.

Nhưng Tang La là tiểu hài tử sao?

Tuổi của nữ nhân không thể nói, nhưng đời trước nàng quả thật đã hai mươi tám tuổi rồi, có thể không nhìn ra một tiểu hài tử chín tuổi lông còn chưa mọc có cảm xúc không đúng sao?

Trong đầu Tang La hiện lên một dấu chấm hỏi, sau đó đầu quả tim thắt chặt lại, chỉ hơi suy nghĩ, đã ý thức được cái gì.

Đừng trách nàng nhạy cảm, xuyên qua sao, mặc dù nàng có thể xuyên đến đây, nguyên thân hẳn là đã chết trước khi nàng đến, nhưng rốt cuộc cũng chiếm thân thể của người khác, coi như là mượn xác đổi hồn... trong lòng Tang La thật ra cũng chột dạ.

Nếu không phải vừa xuyên đến đã đối mặt với cục diện sắp bị đói chết, nàng nhất định sẽ thành thật giả bệnh, nằm dưỡng một hồi, tránh mọi khả năng khiến nàng lộ bị mật.

Nhưng nàng có thể sao? Chỉ dựa vào Thẩm An nửa đêm chạy đến Trần gia cầu xin mượn hai nắm gạo, ba người chia ăn chia uống, nguyên nhân vẫn là sống sờ sờ bị bệnh đói đến chết, nàng dám không nghĩ phương pháp tìm chút đồ ăn bồi dưỡng thân thể sao?

Không dám.

Cho nên tiểu gia hoả này phát giác được cái gì?

Đầu óc Tang La xoay chuyển, mặt ngoài lại không hề cũng không dám lộ ra chút gì, dù là nhíu mày cũng không dám.

Nàng nhanh chóng nhớ lại thái độ của Thẩm An thay đổi từ lúc nào, ký ức giống như tua lại, phát lại từng chút từng chút một.

Sau đó liền nhớ đến một chuỗi những lời khen ngợi của Thẩm Ninh…

“Đại tẩu tẩu biết nhiều thứ thật đấy, bắt cá, làm đậu phụ thần tiên, nhận biết gừng rừng, còn biết làm sao chữa bệnh nhiễm phong hàn!”

“Nhị ca, sao lại không đi?”

Xong, phá án rồi.

Tiểu hài nhi này, đúng là nhạy bén, cũng đủ sắc sảo.

Rõ ràng chỉ mới chín tuổi, đặt ở thời hiện đại cũng là bảy hoặc tám tuổi chẵn, học sinh lớp một tiểu học.

Được cha mẹ đùm bọc, đều là những đứa nhỏ bụ bẫm dễ thương.

Nhưng nhìn Thẩm An... nhạy bén không nói, phát hiện không đúng mà mặt vẫn không hề đổi sắc, một câu tìm gừng rừng, vừa không doạ Thẩm Ninh, cũng không đánh động con 'rắn' là nàng này.

Tang La vừa thêm một chút muối vào nồi đất, dùng thìa khuấy nhẹ vài lần, vừa suy nghĩ, bây giờ trong lòng Thẩm An nàng là 'thứ' gì? Yêu hay ma?

Ừm, trong ký ức của nguyên thân, người của thời đại này thực sự rất mê tín, kiên định tin rằng thần tiên yêu tinh các thứ đều tồn tại, chỉ nghĩ đến đây, trong lòng Tang La liền không nhịn được chậc chậc.

Còn có thể bí mật len lén quan sát nàng lâu như vậy, lá gan của tiểu hài nhi này cũng đủ lớn.

Nàng dứt khoát coi như không biết, trong lòng vừa suy nghĩ tính hợp lý và lý do thoái thác để lấp vào kẽ hở, vừa xem tiểu gia hoả Thẩm An có thể chịu đựng được bao lâu.

Nàng không sợ, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.

Chỉ là vẫn phải nghiêm túc nghĩ lại một chút, bởi vì bên người chỉ có hai tiểu hài tử, lại dựa vào ký ức của nguyên thân, nàng vẫn hơi sơ suất, xem ra sau này vẫn cần phải chú ý, làm cái gì cũng phải suy nghĩ vài vòng mới được.

Đừng để sau này lại bị coi thành sơn tinh dã quái, cô hồn dã quỹ, bị người thiêu sống.

Tang La không muốn vừa sống lại đã phải trải nghiệm cách chết vừa kinh khủng lại đau khổ như vậy, hơn nữa lại chết một lần, ông trời còn có thể cho nàng xuyên lần nữa sao?

Trân trọng cuộc sống, giấu kỹ áo choàng.

Đáng may mắn chính là, sau khi nguyên thân đến thôn Thập Lý không ra khỏi nhà, trầm mặc ít nói, ngoại trừ hai tiểu huynh muội ra, cho dù nhà Thẩm Tam và Lý thị lúc đầu cùng sống chung với nàng nửa tháng cũng không tính là hiểu rõ.

Mà con người trước gặp phải một sự thay đổi lớn, sau đó lại đi của cánh cửa sinh tử một lần, tính tình thay đổi là điều hết sức bình thường, nàng cũng không cần cố ý mô phòng theo cách làm việc của nguyên thân làm gì.

-

Trong lòng Thẩm An lúc này còn lâu mới bình tĩnh như Tang La nghĩ.

Đúng như Tang La nghĩ, cậu bé quả thật triển khai suy nghĩ theo hướng linh dị, khác biệt duy nhất chính ngoại trừ vừa suy nghĩ sơn dã tinh quái và cô hồn dã quỷ ban đầu, còn nghĩ đến thần tiên các loại.

Bởi vì hôm nay Tang La dẫn bọn họ dùng lá làm thành đồ ăn, Tang La nói tên của nó là cây thần tiên, đậu phụ thần tiên, hai từ này đều có chữ thần tiên.

Sau khi qua cơn ngạc nhiên và nghi ngờ ban đầu, suy nghĩ của Thẩm An từ từ chuyển sang hướng cứu rỗi, thấy hắn và muội muội quá khổ sở, có tiên nhân tốt bụng đến giúp đỡ họ.

Tất nhiên, ý tưởng này không vững được.

Trong số câu chuyện mà người lớn kể cho hài tử được đám hài tử truyền miệng trong thôn cũng không thiếu yêu ma quỷ quái dùng chỗ tốt để lừa lọc.

Cho nên, đây vẫn là đại tẩu của nguyên bản của cậu bé sao? Nếu như không phải, là tới đây giúp cậu bé và muội muội, hay là đến để hại cậu bé và muội muội?

Trong lòng rối rắm trăm vàn, nhưng lại không dám lộ ra sắc mặt, muốn thăm dò lại không dám thăm dò, không thăm dò lại sợ thật sự là yêu ma quỷ quái, mặt trời vừa lặn, sắc trời vừa đen, liệu có... ? ?

Không dám tiếp tục nghĩ về cảnh tượng phía sau, lòng dạ nóng như lửa đốt, làm sao chịu được dày vò như vậy.

-

Thẩm An và Tang La suy nghĩ khác nhau, duy chỉ có Thẩm Ninh là hạnh phúc thuần túy.

Tiểu cô nương ngồi xổm bên bếp nhìn canh cá đang dần chuyển sang màu trắng sữa trong nồi đất, nghe tiếng canh cá sôi sùng sục trong nồi đất, vừa ngửi mùi thơm của canh cá liền nuốt ngụm nước miếng, vừa ngóng trông về kế hoạch chuẩn bị kiếm tiền cho phiên chợ ngày mai.

Đôi mắt, cái tai, cái mũi và cái miệng không cái nào không bận.

Tang La lén nhìn Thẩm Ninh, thật sự cảm khái, đây mới là dáng vẻ một oa nhi bảy tám tuổi nên có.

Tại sao oa nhi cùng sinh vào một ngày, Thẩm An lại lớn lên giống người có tám trăm cái tâm nhãn vậy chứ.

Thấy màu canh đã gần được, liền cho một phần hành dại đã rửa từ trước vào trong canh, lại đợi một lúc, cắt rau sam và một nửa hành dại thành từng khúc dài bằng đốt ngón tay rồi cho vào trong nồi đất.

Hành dại cho vào canh nóng, mùi hành chớp mắt tràn ngập căn phòng.

Thẩm Ninh say sưa hít sâu một hơi, miệng cười không khép lại được nhìn về phía canh cá màu trắng trong nồi đất: “Canh cá đại tẩu làm thơm quá!”

Tang La dập cho lửa trong bếp nhỏ lại, đang đưa tay ra lấy bát chuẩn bị múc canh cá lên, nghe được câu này, động tác tay của nàng treo trên không khẽ dừng một lát.

Còn may, nguyên thân trước giờ chưa từng nấu canh cá cho hai tiểu huynh muội ăn.

Nàng bình tĩnh cầm bát lên, dùng thìa gỗ múc con cá to bằng lòng bàn tay từ dưới nồi đất lên, đưa bát cho Thẩm Ninh: “Bỏ hành vào tất nhiên sẽ thơm, canh còn nóng, ăn cá với rau sam trước, con cá này muội với nhị ca muội chia nhau ăn đi.”

Thẩm Ninh cười đến mặt mày hớn hở: “Cảm ơn đại tẩu!”

Tang La mỉm cười, lấy bát của mình, múc một con cá nhỏ hơn một chút cũng cho vào bát, cầm lấy đũa gỡ cá từ từ ăn.

Thẩm An không khỏi lại đánh giá.

Yêu quái quỷ hồn cái gì đó, không thể ăn cơm ăn đồ ăn giống con người đi?

-

Tang La thực sự đau đầu.

Chỗ này đánh giá chỗ kia đánh giá, còn không bằng hỏi ra miệng.

Nàng dứt khoát quay đầu lại đối diện với ánh mắt của Thẩm An, hỏi cậu bé: “Thịt cá thế nào? Có ngon không?”

Thẩm An còn đang thầm nghĩ xem Tang La là loại yêu ma quỷ quái nào, đột nhiên bị hỏi, có chút chột dạ, chỉ là không hiểu sao sản sinh ra ý thăm dò và to gan, gật đầu tiếp lời của Tang La: “Ngon lắm, sao lúc trước đại tẩu không dẫn chúng ta đi bắt cá?”

Tại sao không vặt lá cây làm đậu phụ thần tiên kia?

Có hai món nghề như vậy, làm sao sẽ rơi vào cảnh bệnh đói mà chết?

Nhưng cậu bé đã giấu đi mũi nhọn, thậm chí rất nỗ lực nặn ra một nụ cười hồn nhiên mà một hài tử chín tuổi nên có.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play