Lấy về biên nhận mượn tiền nhìn thấy không nhầm lẫn gì thì hủy đi, cả người Tang La trở nên nhẹ nhõm, cảm ơn Hứa chưởng quỹ, lại thăm hỏi Hứa chưởng quỹ về tình hình tiệm lương thực một chút mới rời đi.
Hôm qua là kỳ hạn cuối cùng để nộp tô thuế, qua ngày mười lăm. sáng hôm nay bên tiệm lương thực đã giới hạn mỗi người chỉ có thể mua năm thăng.
Tang La thở dài, đi đến tiệm vải trước, dùng hết hai lượng bạc để mua bông, hai cái túi rất to, vô cùng đồ sộ, nhờ người hầu trong tiệm vải tìm dây vải để buộc vào gánh.
Gánh hàng nhìn đồ sộ nhưng thật ra cũng không nặng bao nhiêu, Tang La lại đến sạp mua muối.
Chưởng quỹ nhìn nàng gánh đầy hai giỏ không biết là thứ gì, cho rằng nàng là khách hàng lớn, kết quả Tang La như có chuyện khó nói, đè thấp giọng như kẻ trộm hỏi chưởng quỹ: "Chỗ ngài có bán nước chát không?"
Tiệm bán muối nghiêm chính sao có thể bán nước chát?
Đương nhiên, thế đạo này người nghèo nhiều hơn người giàu rất nhiều, không thể ăn muối phải ăn nước chát, cũng không phải là chuyện hiếm gặp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play