Tang La từ mặt trên bốc một nắm tro để vào trong bát, đổ nước lạnh từ nồi đất vào, khuấy lên rồi để yên.
Thẩm An và Thẩm Ninh chỉ nhìn, không phát biểu chút bình luận nào.
Đại tẩu của bọn họ trước tiên là hái lá cây nói có thể ăn, bây giờ lại vọc một đám tro... tiểu huynh muội hai người vừa nhìn đến nỗi hoài nghi nhân sinh, đồng thời lại cảm thấy bình tĩnh đến khó hiểu, thậm chí trong lòng còn kỳ quái đại tẩu rốt cuộc có thể làm ra cái gì, nhịn không được quan sát trước sau.
Thẩm An cảm thấy chính mình như vậy không hợp lý thường.
Chẳng qua cậu bé luôn cảm thấy đại tẩu nhà mình hôm nay cực kỳ không đúng.
Thẩm An không thể nói ra chỗ nào không đúng, quan sát hồi lâu, chỉ có thể quy về trận bệnh hai hôm trước, đặc biệt là hôm qua, hôm nàng không tỉnh lâu như vậy.
Thật ra, nếu không phải lúc trước Tang La bày ra cách bắt cá có vẻ không tồi, Thẩm An thậm chí nghi ngờ đại tẩu cậu bé sau cơn bệnh ngày hôm qua bị tổn thương đến não.
Tất nhiên, những lời này chỉ thoáng qua trong lòng, quá vô lễ, như vậy không được, trong lòng cậu bé hận không thể đánh chết ý niệm này.
Nước tro để đó dùng sau, giờ nên xử lý "lá thần tiên", câu hỏi lại đến, không có vải xô…
Tang La cho dù những ngày tháng bệnh tật ở kiếp trước tôi luyện ra hàm dưỡng, lúc này cũng thật sự không nhìn được mà tham trong lòng một tiếng, quá nghèo rồi!
Đúng là muốn cái gì đều không có.
Nàng suy nghĩ nửa ngày, giặt sạch cái khăn tay duy nhất trong hành lý của nguyên thân có thể coi làm đồ thay thế, sau đó đun trong nồi đất để khử trùng, dùng lọc thay cho vải xô.
Vừa khử trùng vải xô để lọc, vừa sai Thẩm An và Thẩm Ninh đi tuốt sạch những lá cây kia, hai tiểu huynh muội làm xong liền quan sát toàn bộ quá trình Tang La làm sao đun nóng đống lá kia lên, sau đó từ lá cây biến thành một đống nát nhừ, lại từ đống lá cây nát nhừ kia lọc thành hai bát nước lá màu xanh biếc.
Không sai, hai bát, trừ bát đang đựng nước tro than ra, hai bát còn lại là một bát cháo Thẩm An chừa lại và một bát là đường mạch nha của Trần bà tử, bát đựng cháo Tang La đưa cho hai tiểu hài tử, bảo bọn họ chia nhau ăn, bát kia lúc ăn cơm đã chuyển đến trên hòn đá, trên một miếng tre sạch sẽ.
Quá nghèo, chỉ có một nồi đất và ba cái bát như vậy…
Lúc Thẩm An và Thẩm Ninh chia nhau chút cháo không dễ gì mới chừa được kia, vẻ mặt mang đầy vẻ đau lòng, nhà ai lãng phí lương thực như thế chứ, thời đại này mọi người chỉ ăn bữa cơm, nhìn nhà bọn họ, nửa đêm hôm nay uống một ngụm nước đường muối, trời vừa sáng lại ăn cháo trắng đặc, giờ mới ban sáng lại ăn tiếp, chưa từng lãng phí lương thực như vậy.
Mặc dù lượng cháo này ít đến đáng thương, nhưng tiểu huynh muội hai người mấy tháng nay vẫn luôn ăn uống rất đáng thương, hoàn toàn không cảm thấy có gì không đúng.
Cuối cùng phần lớn số cháo còn lại được Thẩm Ninh đút cho bệnh nhân Tang La, tất nhiên, đây đều là chuyện ngoài lề.
Đợi rửa xong cái bát kia, Tang La lọc hết nước lá còn lại trong nồi đất rồi đổ vào cái bát thứ hai, hai cái bát lớn đều được đổ đầy bảy phần.
Thẩm Ninh nhìn nước lá màu xanh biếc khiến người yêu thích kia, quay đầu lại hỏi Tang La: “Cứ vậy mà uống?”
"Đương nhiên không phải." Tang La mỉm cười, dưới ánh mắt ngơ ngác trợn tròn của hai tiểu huynh muội mà khuấy nước tro than để ở một bên từ trước vào trong nước lá ép, đổ một lượng vừa đủ, không ngừng khuấy theo một hướng, mãi cho đến khi cảm giác tay có chút biến hoá, lúc này mới ngừng, sau đó vẫn dùng cách đó xử lý cái bát còn lại.
Thẩm An và Thẩm Ninh đều chết lặng, mặc dù cũng không tin nước lá có thể uống được, nhưng nếu đổ thêm nước tro than này vào thì chắc chắn không uống được…
Tang La bị biểu cảm của hai người chọc cười, mỉm cười: “Xong rồi, qua một canh giờ nữa lại qua xem.”
Nhìn hai tiểu hài tử nhìn đồ vật trong hai cái bát mà lộ vẻ mặt sầu lo, nàng mỉm cười nói: “Đừng đứng đực ở đây nữa, chúng ta đi làm chút chuyện khác.”
Sự chú ý của huynh muội Thẩm An nhanh chóng bị chuyển hướng, đồng thanh hỏi: “Đi làm gì?”
Tang La lấy một cái liềm nhỏ bên tường, đây là công cụ chứa sắt duy nhất mà khi Thẩm gia phân gia đưa cho đại phòng: “Đi cắt một ít cây đay mang về.”
Vừa nghe là cắt đay, ánh mắt hai hài tử liền sáng lên!
“Đệ biết ở chỗ nào, đệ dẫn đường!”
Thẩm Ninh cũng vui vẻ: “Muội đi lấy cây gậy, muội cũng biết đánh đay!”
Đối với tiểu hài tử mà nói, náo nhiệt nhất chính là được lăn lộn.
Cho dù chưa nhìn thấy kết quả gì, chỉ nhìn thấy Tang La dẫn bọn họ đi lăn lộn đủ điều, chẳng sợ hai hài tử nhìn đến trong lòng cảm thấy e ngại, nhưng cảm giác an toàn và vui sướng cũng bắt đầu tăng lên.
Một trái một phải, nghe răm rắp đi chuẩn bị.
Cây đay dại trong miệng Tang La thực ra chính là cây lá gai mà thời đại này mọi người dùng để dệt vải.
Bởi vì cây tằm cây đay lúc này phần lớn đều là người trồng, mỗi nhà đều sẽ trồng vải mảnh cây tằm cây đay, lụa, bông và vải bố, một phần giao nộp cho triều đình, một phần để nhà dùng. Giống lụa và bông, nông dân không nỡ tự mình dùng, thường mang đến trong huyện đổi thành tiền, thậm chí có đôi khi, những thứ này trực tiếp được coi là đồng tiền mạnh, là có thể coi là tiền tệ, trực tiếp trao đổi đồ vật là chuyện bình thường, nông nhân bận từ đầu năm đến cuối năm, chỉ dám mặc vải tô áo bố trên người.
Có người trồng cây tằm cây đay này, tất nhiên cũng có loại mọc hoang dã, Thẩm gia khi phân gia nói phân cho đại phòng ruộng dâu tằm ruộng đay, chính là mảnh đất không có cọng rơm nào. Tang La lúc này tất nhiên chỉ có thể đánh chủ ý lên những cây đay vô chủ mọc dại.
Kiếp trước sống ở trong núi năm năm, những lúc không chịu bệnh tật dày vò Tang La cũng rất biết tìm niềm vui cho chính mình, tất nhiên, cũng là tự túc cho chính mình ở một trình độ nào đó.
Nhờ ơn có điện thoại và mạng xã hội, cùng với những người già ở lại trong núi, nàng học được không ít thứ, thỉnh thoảng học được vài tài nghệ nào đó còn quay thành video đăng lên trên mạng, cũng coi như chưa hoàn toàn cắt đứt liên hệ với xã hội, là một loại hình thức giải trí khác, quan trọng nhất vẫn có thể kiếm thêm chút thu nhập.
Trong số những thứ đã học, có bộ môn dệt vải cổ xưa.
Thật ra không nói nàng biết, cho dù là nguyên thân cũng biết.
Đương nhiên, bây giờ Tang La dẫn theo hai tiểu hài tử đi cắt cây đay tất nhiên không phải để dệt vải, trước mắt nàng muốn cái gì cũng chẳng có, cũng không có khả năng dệt ra vải, mỗi nhà trong thôn đều có khung cửi, nhưng nữ nhân nhà nào cũng phải dùng đến, nàng không mượn được.
Cắt cây đay về chỉ có thể gia công thô, tước thành sợi, Tang La tính toán dùng những sợi đay đã tước này xem có đổi được một hai cái chậu nước hay không.
Dù sao nàng còn muốn dựa vào việc bán đậu phụ thần tiên để kiếm chút lương thực, nguyên liệu mọc đầy trên núi, tro than cũng không thiếu, nhưng trong nhà chỉ có một cái nồi đất và ba cái bát, có thể làm ra được bao nhiêu thành phẩm? Còn không đủ lấp no bụng nhà mình?
Mấy ngày nay không thể làm được việc gì nặng, ngồi ở nhà tước đay như vậy cũng là việc làm thích hợp, hai tiểu hài tử cũng có thể góp sức.
-
Hai tiểu huynh muội rất quen thuộc trong thôn cùng với những ngọn núi tương đối an toàn xung quanh, ngươi một lời ta một câu rì rầm nói chỗ nào có cây lá gai, dẫn theo Tang La đến từng nơi một.
Bởi vì hướng đi là đi về phía thôn, thỉnh thoảng gặp phải người trong thôn, mọi người đều nhìn Tang La một cách kỳ lạ.
Nhà nào trong thôn cũng biết chuyện Thẩm gia phân gia, nhưng cho dù là trước khi phân gia hay sau khi phân gia, Tang La này thật ra rất ít khi đi lại trong thôn, chỉ có một đoạn thời gian nghe nói huynh muội Thẩm An Thẩm Ninh thỉnh thoảng chạy đến nhà Thẩm tam xin ăn, nói rõ không có lương thực.
Bây giờ thấy Tang La ra ngoài, gặp được ở trên đường, đều nhìn nàng một cách kỳ lạ, người quen với Thẩm An Thẩm Ninh còn nhỏ giọng nói vài câu, nghe nói đi cắt đay, chậc chậc hai tiếng rồi đi.
Ăn còn ăn không đủ no, còn cắt đay, toàn làm chuyện vô ích.
Đương nhiên, Tang La không biết những người này, cũng không biết trong lòng người ta nghĩ gì, dù biết cũng sẽ không để ý.
Rất nhanh đã đến mảnh đất đầu tiên, đánh đay cũng không phải là chuyện quá tốn sức, trước khi phân gia, hai tiểu hài tử này cũng đã làm việc nhà ở trên ruộng cây gai của nhà, cho nên không cần Tang La dạy, hai tiểu hài tử này lúc làm việc còn thành thạo hơn Tang La.
Ngặt nỗi cơ thể bây giờ của Tang La yếu đến đáng thương, dù sao cơ thể của nguyên thân bệnh đến suýt mất đi mạng nhỏ, sau khi nàng xuyên đến đây mặc dù uống nước đường muối, lại ăn chút cháo trắng, nhưng thật ra mỗi lần đều chỉ ăn mấy miếng, bận rộn gần cả sáng, đánh đay cần thể lực nàng cũng không thể làm được bao lâu, đánh một lúc liền dần dần không còn sức, tay bắt đầu hơi phát run.