Bóng đêm ở Vạn Châu so với Mạc Hà Thành càng mê người hơn, đáng tiếc Tiểu Lương hoàn toàn không rảnh để thưởng thức cảnh nhánh liễu đong đưa nơi đầu ngõ, trăng la đà trên khóm trúc, tóc nàng rối bù, đi chân không bị Nhược Ngu lôi kéo chạy như điên trong bóng đêm dày đặc.
Tiểu Lương gần đây ăn nhiều nên hơi mập một chút, trên đường chạy thở hồng hộc, thở không ra hơi hỏi Nhược Ngu ở trước mặt: “Nhược…Ngu?... Ta… Ta đang nằm mơ?”
Cũng không trách tại sao Tiểu Lương lại hỏi như vậy. Nửa đêm nàng đang ngủ say sưa, lại đột nhiên bị đánh rồi nhét vào túi, bị bắt cóc đến một nơi xa lạ mà không thể giải thích được, sau đó Nhược Ngu đột nhiên xuất hiện cứu mình, khi ra cửa thì phải bước qua một cái xác đáng sợ, sau đó là chạy như điên trong bóng đêm.
Cảnh tượng như thế này thật quen thuộc y như trong những giấc mơ. Nhược Ngu đầu tóc cũng rối bù, nhưng may mắn là chân mang giày, lôi kéo tay Tiểu Lương, liền tiếp tục vừa chạy vừa nói: “Ngươi chạy nhanh nhanh chút, nếu không cơn ác mộng này sẽ biến thành sự thật…”
Kỳ thật, Nhược Ngu cũng cảm thấy chuyện đêm nay giống như một giấc mộng.
Sau khi nàng quay về khách điếm, vốn là một người một phòng. Bởi vì cuộc thi tài, rất đông người đến đây xem thi đấu nên nơi nơi đều chật kín người. Chủ trọ tham lam nên ở giữa phòng lập một vách ngăn, đem một căn phòng chia làm hai gian. Nhược Ngu cùng Tiểu Lương cố ý chừa cửa nhỏ ngay vách gian giữa phòng.
Phòng Nhược Ngu có cửa sổ, mà phòng Tiểu Lương bốn phía đều là tường.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play