Trử Kình Phong không khỏi nhíu mi, rất muốn quay trở lại hỏi quản gia một câu, theo lý chu cấp thuyết hàng tháng tiền cũng không ít, sao Trử Vong lại có thể nghèo túng như thế.
Nhược Ngu buổi chiều ăn ngủ no nê, tự nhiên không muốn ngồi yên một chỗ, nên nàng đứng dậy, đi đến cửa trên nhìn lão nô bắt gà. Con chó nhỏ kia cũng quây quẩy cái đuôi, hưng phấn kêu tới kêu lui.
Trử Kình Phong nhìn thoáng qua nơi được đặt đầy tứ thư ngũ kinh, liền hỏi Trử vong bài vở và bài tập, Trử Vong cúi đầu đứng ở một bên trả lời với ánh mắt mừng rỡ.
Tuy rằng thiếu niên này giống Trử Kình Phong, nhưng tính tình lại như một đứa trẻ, cúi cùng cũng được đại ca quan tâm, toàn thân tràn đầy sự vui sướng khó có thể kềm chế được, ánh mắt kỳ vọng cũng được bộc lộ ra ngoài thông qua cặp mắt kia.
Có lẽ bản thân hắn cùng với nương tử ngốc chung đụng quá lâu nên đối với ánh mắt như vậy lại có chút không đành lòng. Trử Kình Phong nghĩ một chút rồi mở miệng nói: “Sách đệ cứ đọc, nhưng thi cử thì không cần, nay quan trường chốn kinh thành hỗn tạp, đệ là đệ đệ của ta, đương nhiên cũng sẽ có ảnh hưởng, chi bằng đệ ở Mạc Hà Thành tìm việc gì đó làm, nam nhân đầu đội trời chân đạp đất thì cũng nên ra ngoài lăn lộn một thời gian mới có thể thành tài .”
Trử Vong ra sức gật đầu, cung kính nói: “Đệ nghe theo huynh trưởng an bài.”
Trử Kình Phong đến đây với ý muốn bày tỏ một chút để thể hiện huynh đệ hòa thuận, tầm mắt ngay lúc này thì thấy phòng ốc nơi đây đơn sơ, Trử Kình Phong cũng không muốn ở lâu nên đứng dậy chuẩn bị trở về phủ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT