Long Hương với Tô Tú lo lắng canh ngoài rừng, đến khi nhìn thấy Tư Mã đại nhân ôm tiểu phu nhân đi ra trong lòng mới nhẹ nhõm thở phào. Các nàng làm hạ nhân, gia đinh chủ tử cơm lành canh ngọt bọn cô làm chuyện gì cũng thuận lợi.
Tư Mã để Nhược Ngu vào lều nghỉ tạm, còn mình thì đi ra đầm tắm cho bay bớt mùi rượu, sau đó soi trong nước thấy màu mắt đã trở về bình thường hắn mới ra khỏi nước, thay quần áo sạch, trước khi đi hắn đứng trên tảng đá lớn bên bờ đầm, lấy hứng một chậu nước rồi mới về lều. Vì cảm thấy áy náy với tiểu nương tử, đến rửa mặt hắn cũng tự tay làm. Trữ Kình Phong sờ đầu Nhược Ngu đang nằm trên giường mây, trước tiên nhúng ướt khăn lau mặt cho nàng, rồi lau đôi chân lấm bẩn vì suýt rơi guốc của nàng.
Nhược Ngu còn nhớ rõ bản thân vừa mới nói lúc nãy, đã nói muốn làm nương tử tốt giúp tướng công rửa chân giờ ngược lại Trữ ca ca rửa lau mặt rửa chân cho mình, nàng có chút ngượng ngùng đỏ mặt. Nghĩ vậy, nàng trượt xuống giường mây muốn thay hắn lau. Nhưng Trữ Kình Phong vừa tắm rửa xong đâu có việc gì cho nàng làm, hắn ôm nàng vào ngực, nói: “Thừa dịp hiện tại mát mẻ, ngủ một giấc được không?”
Gào khóc một hồi, lại thêm đêm qua ngủ không ngon, kỳ thực Nhược Ngu cũng rã rời. Trữ ca ca mới tắm xong, cả người mát lạnh, nàng nương theo vạt áo khép hờ của hắn, âm thầm luồn tay nhỏ dán lên ngực hắn, thật sự rất thoải mái. Nhược Ngu vẫn có vài thói quen của trẻ con, ví như trước khi đi ngủ thích sờ người, không phải là kiểu sờ khiêu khích trên giường mà là một biện pháp tìm khiếm cảm giác an toàn, giống như hiện tại, mấy ngón tay nàng đang vuốt ve chỗ thịt mềm mại bên trong cánh tay, sờ sờ, sờ sờ,…
Trữ Kình Phong nghiêm mặt nhìn bóng cây đại thụ rậm rạp in xuống nóc lều, nhẹ nhàng hít vào rồi lại thở ra, im lặng nhìn quyển binh pháp mới, nỗ lực dẹp đám lửa nhảy loạn trong bụng. không bao lâu sau, kích thích truyền từ tay hắn cũng ngừng, bên tai vọng lại tiếng thở sâu ngọt ngào, Trữ Kình Phong lúc này mới xoay nhẹ người, nhích thân thể lại gần thiếu nữ, nới lỏng trường bào, cọ nhẹ người vào chỗ mềm mại…
Đây là nữ tử duy nhất trong cuộc đời này khiến hắn động tâm, không ngờ hôm nay lại rơi vào hoàn cảnh khó xử: không thể đụng, không thể hôn. Nếu không biết vị còn tốt, đằng này lại vừa khai trai, hưởng vị rồi… Trữ Kình Phong cảm thấy bản thân sắp ứng nghiệm câu nói: Ngày nghẹn chết cách không xa.
Nhược Ngu trước giờ không buồn lâu, lên núi nghỉ hè tránh nóng, thoải mái ngủ cả buổi chiều, sau khi tỉnh lại phiền não đã tan thành mây khói. Đầu tiên, nàng yên lặng tự nghịch đầu ngón tay, sau vùi vào lòng Trữ ca ca, lấy cái miệng nhỏ cắn cằm hắn. Trữ Kình Phong hôm nay không cạo râu. Lúc gặm nhám nhám, Nhược Ngu gặm hăng say, cuối cùng ngay cả môi cũng không tha. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play