Nhưng mà nay nàng lại ở trên giường của hắn làm sao có thể trốn chứ? Bàn tay to đi vòng qua sau đầu nàng cả người liền được kéo vào lòng hắn.
Nàng chỉ cúi đầu lộ ra chiếc cổ, Trử Kình Phong đưa tay nâng mặt nàng lên cố gắng đem giọng nói của mình nói ra ôn nhu nhất có thể, không hỏi nàng vì sao khóc mà chỉ hỏi: “Vừa rồi Nhược Ngu ngồi trong viện đang nhìn gì thế ?
Nhược Ngu được Trử Kình Phong ôm trong lòng cảm giác lạnh cóng dần thoái lui chỉ còn lại ấm áp chậm rãi buông lỏng thân thể, cũng không nhìn hắn mà khép hờ mi mắt, mắt phượng xinh đẹp phía trên lông mi còn đọng nước mắt thấp giọng nói: “Ngắm.. Sao."
Trử Kình Phong không khỏi đưa mắt ra ngoài hướng cửa sổ, bên ngoài bầu trời đen kịt giống như mực đen thì lấy đâu ra sao??
Nhưng mà chẳng biết Nhược Ngu lại nhìn ra có sao, tâm Trử Kình Phong liền buông lỏng dùng miệng chạm vào bờ môi non mềm của nàng rồi xuống hai má, hỏi tiếp: “Vì sao phải ngắm sao?”
“Bọn họ mắng Nhược Ngu là người ngốc, Nhược Ngu hỏi nương cái gì là ngốc, nương nói Nhược Ngu không có ngốc, , chỉ là tinh tú chưởng quản trí khôn trên người Nhược Ngu đã bay về trời... Nhược Ngu muốn biết, sao khi nào thì trở về?"
Tuy cô nương trong lòng nói không rõ nhưng Trử Kình Phong nghe xong cũng đủ hiểu ý nàng. Trước kia nàng thông minh xuất chúng, nên mọ người hay nói đùa là Văn Khúc tinh quân - tinh tú chưởng quản trí tuệ đã giáng phàm nhầm lên người con gái bà. Có lẽ là Lý phu nhân muốn trấn an tiểu cô nương bị người khác châm chọc nên mới nói vậy an ủi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play