May mà mấy bác sĩ trong phòng bệnh chỉ ở lại một lúc rồi đi, đúng lúc Cốc Trạch úp mặt vào gối, tránh nhìn thấy vẻ mặt của Bách Thời Ngôn.
Sau khi mọi người đã đi hết rồi, Cố Trạch liền muốn đi tiểu tiện, nhưng lại đặc biệt mẫn cảm với việc đặt bất kỳ vật gì vào bộ phận nhạy cảm trên cơ thể.
Nhưng lần này hắn dùng sức mấy lần, đều là cảm thấy cơ vòng đau rát, cảm giác đau đớn ấy cứ dai dẳng không nguôi.
Cố Trạch thấy các cơ trên người như thể có suy nghĩ riêng, đại não ra lệnh, nhưng các cơ đều không nghe, hơn nữa tư thế nằm cũng ảnh hưởng rất lớn đến cảm giác ấy.
Hắn không nhịn được mà ấn chuông gọi y tá tới, hỏi xem có thể xuống giường hay không.
Y tá nói rằng nếu chân hắn hồi phục cảm giác thì có thể từ từ xuống giường. Tuy nhiên, cần phải hết sức cẩn thận để tránh ảnh hưởng đến vết thương, tốt nhất là nên có người thân bên cạnh chăm sóc. Nếu không, bệnh viện cũng có thể sắp xếp người hỗ trợ.
Sau khi hỏi về mức phí của người hỗ trợ riêng, nghe giá 400 tệ một ngày thì ngay lập tức từ chối. Hắn cảm thấy mình có thể hoàn toàn tự chăm sóc được cho bản thân.
400 tệ: hơn 1 củ khoai tiền Việt
Y tá đí rồi, Cố Trạch cố gắng tự mình đi vệ sinh mà không cần sự trợ giúp. Tuy nhiên, chỉ cần dùng sức một chút thôi cũng có thể tác động đến vết thương.
Hắn cắn răng chịu đựng, nằm nghiêng người, cố gắng kéo quần lên trước rồi tự mình đẩy người dậy.
Đau nhức kéo dài còn tệ hơn đau nhức tức thì, nên hắn quyết định cố gắng một lần, chống đỡ đững dậy. Kết quả là cả trước và sau vết thương đều đau nhức, đầu óc choáng váng, mắt tối sầm lại, suýt chút nữa thì ngã nhào ra phía trước.
Đúng lúc đó, có một bàn tay vững chắc đỡ lấy. Sau một hồi ngẩn người, hắn mới ngẩng đầu lên và nhìn thấy ánh mắt Bách Thời Ngôn đang nhìn xuống mình.
Bách Thời Ngôn đeo kính, hơi phản chiếu ánh sáng, che lấp đi phần nào nét mặt.
Ánh mắt Cốc Trạch dừng lại trên gương mặt Bách Thời Ngôn, một ý nghĩ thoáng qua: trước đây, hắn chưa từng thấy Bách Thời Ngôn đeo kính, phải chăng vì học hành hoặc công việc mà mắt bị cận.
Hắn bị đỡ vào một tư thế rất lúng túng, cơ thể tạo với giường một góc 45 độ, hắn cố gắng ngồi thẳng dậy nhưng vết thương khiến hắn bị kẹt giữa ngồi và nằm.
Tư thế này khá khó chịu, làm kéo căng vết thương, Cố Trạch đổ mồ hôi lạnh vì đau, Cảm thấy viên thuốc giảm đau dường như chả có tác dụng gì.
Giọng Bách Thời Ngôn không nghe ra chút cảm xúc nào, hỏi: “Cậu muốn đứng lên?”
Hắn khó nhọc nói: "Ừm"
"Làm cái gì?"
"Đi rửa tay."
Bách Thời Ngôn hai tay đỡ bờ vai của hắn, với một lực mạnh nâng hắn đứng dậy.
Cốc Trạch đứng thẳng dậy, hai chân đều run lẩy bẩy, lúc này hắn mới nhận ra rằng, việc đứng như này phải dùng rất nhiều sức ở các cơ.
Cử động khiến Cố Trạch kiệt sức, hơi thở trở nên gấp gáp, khẽ nói với Bách Thời Ngôn, “Cảm ơn”
Bách Thời Ngôn buông tay ra lùi về sau vài bước.
Càng đứng càng mệt, hắn chỉ có thể vịn vào lan can cuối giường.
Bị Bách Thời Ngôn che ở trước mặt, cảm giác như bị một ngọn núi chắn ngang, làm hắn không thể di chuyển được.
Vất vả lắm mới đứng thẳng được, hơi thở trở nên nặng nề, Cố Trạch lặng cúi đầu, không nói gì.
Bách Thời Ngôn nhanh chân xoay người, rảo bước đến giường cuối cùng, có vẻ như muốn trao đổi thêm với bệnh nhân về cuộc hội chẩn sắp tới.
Cốc Trạch lê bước, đẩy cây truyền dịch, cảm giác chua sót, cố gắng bước về hướng về nhà vệ sinh đối diện.
Hắn nỗ lực để mình quên đi bóng dáng Bách Thời Ngôn phía sau, coi như đối phương không tồn tại.
Không phải chia tay rồi sao, cũng chẳng phải là chuyện gì lớn, hắn không cần thiết sợ Bách Thời Ngôn
... Nhưng hắn cảm thấy thật lúng túng.
Chia tay, gặp lại đối phương thì ai cũng có một chút cảm xúc phức tạp, muốn tỏ ra rằng mình vẫn ổn, thậm chí vẫn ổn hơn trước để đối phương cảm thấy hối hận?
Nhưng tình huống hiện giờ có vẻ khó nói, sinh hoạt đều không thể tự gánh vác , mà người yêu cũ ăn mặc gọn gàng lại chính là bác sĩ trưởng khoa thần kinh.
Hắn nghe nói sinh viên ngành y mới tốt nghiệp thường làm bác sĩ nội trú tại bệnh viện, anh ấy tốt nghiệp nhiều nhất cũng là hai năm, mà đã là trưởng khoa, xem ra cũng tốt.
Hắn tôn trọng, chúc phúc... Cái quỷ.
Hắn nhớ lại khoảnh khắc chia tay đầy đau khổ với người yêu cũ, sau khi trải qua nhiều khó khắn, người yêu cũ quỳ xuống cầu xin quay lại, nhưng hắn đã thành công nên không đồng ý.
Đáng tiếc không có, hắn chỉ có thể tưởng tượng.
Hắn nỗ lực dựa vào tường tiến lên, một y tá nam đi ngang qua bên cạnh hắn, hỏi: "Vị bệnh nhân này, anh muốn đi đâu sao?"
Hắn hít sâu, cố mỉm cười, thấp giọng nói: "Tôi đi rửa tay, không có chuyện gì."
"Để tôi dìu anh đi." Y tá nam một mặt lo lắng, "Anh như vậy rất nguy hiểm."
Hắn yên lặng nhìn khoảng cách từ cửa phòng bệnh đến cửa nhà vệ sinh, một hành lang dài hai, ba mét, bình thường bước vài bước liền tới, giờ đây lại trở nên xa vời.
Thậm chí hắn còn không có sức để đẩy xe truyền dịch.
Đúng là quá xa , đối với hắn bây giờ chính là khoảng cách không thể với tới.
Hắn nói khẽ với y tá nam: "Cảm ơn."
Y tá nam lập tức dùng tay dỡ hắn, hướng về đối diện.
Y tá nam vốn hiếm gặp, nhưng lại càng được chào đón. Bởi vì họ có sức khỏe tốt, việc đỡ Cốc Trạch, một chàng trai gầy như vậy, đối với họ dễ dàng như trở bàn tay, thậm chí y tá nam đó còn giúp cậu đẩy cả cây truyền dịch.
Cốc Trạch nhanh chóng tới nhà vệ sinh, trong lúc đi cố gắng tránh chạm vào vết thương.
Đến cửa, Cốc Trạch một mình đi vào, y tá nam xoay người rời đi.
Tầng này phòng bệnh khoa nội-ngoại rất nhiều, phần lớn đều là bệnh nhân có vấn đề về tiêu hóa, lúc Cốc Trạch bước vào, đang có mấy người đứng bên trong, vẻ mặt đỏ gắt.
Hắn lặng lẽ liếc một cái, còn có nứt hậu môn, so với vết nứt đó thì vết thương của hắn có vẻ không nghiêm trọng lắm.
Chống tay vào mép bồn cầu, cố gắng dùng sức, hai chân run rẩy, cảm giác chua sót khó tả. Vết thương như ngọn lửa thiếu đốt, lan tỏa khắp cơ thể, mang đến một cơn đau nhức dữ dội. Cảm giác như có những chiếc gai nhọn đang cào xé bên trong miệng vết thương.
Nhưng mà hắn vẫn là đánh giá cao chính mình , chiến đấu nửa giờ, mồ hôi lạnh tràn trề, vẫn là một giọt đều không có.
Hai chân hắn không ngừng mà run rẩy, đã sắp không trụ được.
Cố Trạch sợ rằng nếu ở lại một lúc nữa thì sẽ ngã xuống ngay lập tức, vì thể chỉ còn cách chống tay vào tưởng đi ra ngoài.
Hắn đi tới cửa, nhìn cửa phòng bệnh đối diện, hít sâu một hơi, định dùng tận lực đi tới.
Vừa mới đi được một bước, một nữ ý tá nhìn thấy hắn dáng vẻ, cau mày hỏi: "Bệnh nhân, anh muốn làm gì?"
"... Trở về phòng bệnh."
Nữ y tá cau mày, nói: "Anh chờ một chút, tôi đỡ anh."
Rất nhanh chóng được đỡ trở lại giường.
Hắn nằm ở trên giường bệnh khôi phục sức khỏe, cảm giác cái bụng đói cồn cào và sự căng tức khó chịu ở bàng quang. Cơn buồn tiểu hành hạ, nhưng chính là không ra được.
Cái kia của hắn, đi không ra.
Hắn tuyệt vọng nằm trên giường hơn một giờ, cảm giác thật sự trướng đến không xong rồi, hai tay ép ở nơi đó,cố gắng hết sức để giảm bớt cảm giác khó chịu.
Hiện tại khoảng chừng là hơn bốn giờ chiều, hắn không để ý thời gian nên bở lỡ mất giờ cơm trưa, trong bụng trống trơn, nằm ở trên giường chờ đợi cơm tối.
Hắn nằm nghiêng, cảm nhận rõ ràng muốn đi tiểu, thậm chí còn có chút đau , nhưng không ra được.
Vết thương do phẫu thuật để lại âm ỉ đau, nhưng Cố Trạch đã quen với nó, hơn nữa mấy ngày nay suốt đêm thức khuya chơi game, cơ thể đã mệt rũ, không bao lâu liền mơ mơ màng màng ngủ .
Vừa mới chợp mắt, hắn có cảm giác có vật đè lên bụng, sau đó là một giọng nói quen thuộc vâng lên bên tai: "Nắm niệu quản."
Niệu quản: ống dài dẫn nước tiểu từ thận xuống bàng quang
Hắn bị làm tỉnh lại, nhìn thấy Bách Thời Ngôn, một tay đặt ở hắn nơi bụng, đè ép một chút.
Bàng quang căng tức, hắn thoáng có phản ứng sinh lý muốn giải tỏa, nhưng vết thương ở cơ vòng lại như một lời cảnh bảo.
Rất nhanh, y tá mang ống thông tiểu và túi đựng nước tiểu đến, và tiến hành khử trùng dụng cụ một cách cẩn thận.
Bách Thời Ngôn đi lên, thẳng thắn dứt khoát nâng eo của hắn lên, đem quần cởi đến đầu gối.
Nhận lấy chai sát khuẩn, anh khử trùng tay, chuẩn bị tiến hành thao tác.
Cốc Trạch vừa giãy dụa, nhưng ngay lập tức cảm thấy đau nhói ở vết thương mới khâu, đau đến mức suýt hét lên. Hắn không còn dám giãy dụa, chỉ có thể phản kháng bằng lời: "Tôi không muốn dùng cái này, Bách Thời Ngôn anh không phải là bác sĩ khoa ngoại, sao lại làm thế với tôi, tôi từ chối, từ chối!"
Bách Thời Ngôn khử khuẩn xong, nhìn hắn từ trên cao xuống, trong tay cầm ống thông tiểu, ánh mắt bình tĩnh, mặt không hề có cảm xúc.
Tiến vào phòng bệnh lúc này có hai người, trong đó có bác sĩ mổ chính cho hắn, Cốc Trạch lập tức cầu cứu, "Bác sĩ, người này nhất định muốn đặt ống thông tiểu cho tôi."
Bác sĩ phẫu thuật chính đi tới liếc mắt nhìn tình huống của hắn, nhẹ nhàng ấn bàng quang trong chốc lát, sau đó quay sang nói với bác sĩ trẻ bên cạnh.
"Bệnh nhân này bị trĩ hỗn hợp cấp bốn, hiện tại anh đang gặp tình trạng khó tiểu và bàng quang căng đầy, cần dùng ống thông tiểu, nếu không thể tự chủ bài tiết, bàng quang sẽ nứt ra."
Cốc Trạch trợn mắt ngoác mồm, nghe tới trường hợp bàng quang sẽ nứt ra, này nghe... Cũng thật đáng sợ đi.
Bác sĩ phẫu thuật chính an ủi: "Anh yên tâm, ống thông tiểu được thiết kế phù hợp với cơ thể nên không gây đau đớn, bác sĩ Bách tuy không chuyên về ngoại khoa, nhưng tay nghề rất cao và hoàn toàn có thể thay thế bác sĩ phòng khám thực hiện ca đặt ống thông này. Đặt ống thông tiểu là một thủ thật cơ bản, anh không cần lo lắng."
Tin tức bàng quang nứt đã dập tắt hoàn toàn ý chí chống lại của hắn, lòng như tro nguội, cảm giác có một chút hy vọng đều đi xa .
Cố Trạch không muốn lại, chỉ cảm thấy có người đỡ hắn, món đồ gì dó đi vào .
Tôn nghiêm của hắn đang tổn thương nặng nề, bị ép vô một tư thế xấu hổ.
Mười mấy giây sau Bách Thời Ngôn ra lệnh cho y tá gắn túi tiểu cho bệnh nhân, hắn lại vừa mở ra mắt, phát hiện Bách Thời Ngôn đang trò chuyện cùng bác sĩ phẫu thuật chính cho hắn, thậm chí còn nghe được bác sĩ đó hỏi dò Bách Thời Ngôn làm sao rảnh rỗi sang đây xem bệnh nhân này.
Hắn nghe được Bách Thời Ngôn trả lời: "Người quen cũ."
Cốc Trạch: "..."
Hắn không biết tại sao Bách Thời Ngôn lại xuất hiện ở đây, và đột nhiên giúp hắn như vậy... Cái kia, hắn chỉ thấy đối phương làm xong việc liền rời đi.
Việc đặt ống thông tiểu thực sự không đáng sợ như hắn nghĩ, thậm chí ngay sau đặt ống thông, tình trạng bàng quang căng ngay lập tức sẽ được giảm bớt .
Nhưng hắn vẫn cảm thấy rất uất ức, thậm chí muốn hỏi Bách Thời Ngôn: Anh làm sao lại lạnh lùng như vậy, tự mình đến đây làm một việc như thế.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Bản báo cáo cho biết bệnh nhân đang điều trị bệnh trĩ đang trong quá trình hồi phục. Quý vị có thể yên tâm rằng hiện tại bệnh nhân không thể abc, cũng tuyệt đối không có bất kỳ hành vi thân mật nào, bệnh tình không cho phép!
Truyện được đăng tải duy nhất trên Wattpad (_vuoncarot) và TYT (Vườn Cà Rốt)