Sau một hồi "đánh trận" trên máy tính, Cố Trạch bỗng dưng "mọc" thêm một cái "mông", so với quả nho còn to hơn, nhét thế nào cũng không vừa.
Ngay lập tức, hắn quyết định đi phẫu thuật.
Trong quá trình hồi phục sau phẫu thuật, khi các bác sĩ đến kiểm tra phòng, trái tim hắn chợt thắt lại khi thấy gương mặt quen thuộc lù lù xuất hiện trước mặt ——
Bạn trai cũ??
Bết bát hơn chính là, lúc bạn trai cũ đi vào, chính là lúc hắn đang quằn quại vì cơn đau sau phẫu thuật, ức đến một mặt đỏ chót, vô cùng chật vật.
Ấy thế mà đối phương xuất hiện với vẻ ngoài chỉn chu, khuôn mặt lạnh lùng như băng, cử chỉ tao nhã điềm tĩnh.
Thật khó nói ...
p/s: 2 nhân vật kém nhau 6 tuổi, song C ngọt văn, HE
----------------------------
Chương 1: Giải phẫu
Ai bảo không đi tìm đường chết thì sẽ sống yên ổn? Dễ lắm, cứ làm theo tôi là được!
Sau khi hoàn thành xong phần thuyết trình tiểu luận, mọi dự án đều ổn, không còn áp lực từ thầy hướng dẫn nữa, Cố Trạch cuối cùng cũng có thời gian cho riêng mình. Sau một năm bận rộn, hắn như được giải phóng, thả hồn vào thế giới ảo của game online "Văn Minh 6" mà mình đã ấp ủ từ lâu.
Trò chơi "Văn Minh 6" này là loại game như có năng lực rút ngắn thời gian vậy, chỉ chơi một hiệp mà trời đã sáng.
Cố Trạch bắt đầu chơi từ giữa trưa, nhủ lòng chỉ chơi một hiệp rồi thôi, thế mà chớp mắt đã thấy trời sáng tỏ, nhìn đồng hồ mới tá hỏa: đã 5 giờ sáng rồi!!
Ngồi lì trước máy tính cả buổi, hắn vừa đứng dậy đã ngã vật ra giường, đầu óc quay cuồng chìm vào giấc ngủ sâu.
Khoảng 12 giờ trưa, tiếng mở cửa của bạn cùng phòng đánh thức hắn, mơ màng ngồi dậy, hắn cảm thấy đầu óc mình như còn đang quay cuồng.
Chương Trường Cung tiến đến, quơ quơ tay trước mặt hắn: "Này, mày ổn đấy chứ?"
Bụng Cốc Trạch réo ầm lên, hắn vỗ bụng, xoa xoa tay rồi bảo Chương Trường Cung: "Không sao, tao đói rồi, đi ăn thôi!"
Hắn cảm thấy miệng mình như mất hết vị giác, thế là gọi một đĩa ớt cay xé lưỡi để thử, ôi thôi, cay xè luôn!!
Bụng dạ no nê, hắn lại lao đầu vào chơi game. Mải mê chơi đến mức quên cả thời gian, sáng ra mới lết xác lên giường ngủ bù.
Khi tỉnh dậy thì đã là buổi chiều hôm sau. Cơn đau quặn thắt ở bụng khiến hắn phải vịn vào tường mới có thể lê bước đến nhà vệ sinh. Ngồi trên bồn cầu, hắn nhận ra có điều gì đó không bình thường.
Hắn đi không ra !!
Hắn cố rặn hết sức, mặt đỏ tía tái như con cua luộc. Cuối cùng, sau một hồi vật lộn trong nhà vệ sinh, thì cũng đi được một chút. Mồ hôi lã chã, mệt bở hơi tai.
Gì đây??
Mông hắn từ lúc nào có thêm một đoạn thịt, hình tròn, so với quả nho còn lớn hơn.
Miễn cưỡng lau khô, mặc quần đi ra ngoài, thử ngồi lên ghế.
Kết quả vừa ngồi xuống, hắn lập tức đau tới mức nhảy cẫng lên.
Vì không còn cách nào khác, hắn đành mặc quần áo tử tế rồi đến bệnh viện gần trường học khám, cảm giác thật chua chát...
Cố Trạch may mắn khi có thể lấy được số thứ tự cuối cùng của khoa ngoại ngày hôm nay. Sau khi chờ đợi hơn một tiếng, cuối cùng cũng đến lượt hắn.
Vào phòng khám, sau khi miêu tả tình huống của mình, bác sĩ bảo hắn cởi quần ra để bắt đầu kiểm tra. Cái tư thế của hắn trông thật kì quái, bác sĩ đã dùng một dụng cụ y tế để kiểm tra.
Cứ mỗi lần chạm vào thứ kia, hắn đều đau đến nỗi muốn ngạt thở.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nói: "Anh bị trị hỗn hợp, cấp bốn, búi trĩ đã lòi ra ngoài rồi, cần phải phẫu thuật"
Cốc Trạch cảm thấy tê cả da đầu, từ bé đến giờ, hắn chưa từng trải qua ca phẫu thuật nào cả, thế mà giờ đây, vì một cái trĩ ngoại, hắn đã phải đối mặt với việc lên bàn mổ, thật là oái oăm!
Hắn thử hỏi: "Có thể không cần phải phẫu thuật không?"
Bác sĩ nhìn hắn: "Có thể nhét trở lại"
Nhét trở lại? Làm sao để nhét trở lại?
Không vòng vo, hắn hỏi thẳng bác sĩ và được đáp lại: "Nếu có thể nhét trở lại, chúng ta có thể dùng thuốc để điều trị"
Hắn suy tư một lúc, rõ ràng tinh thần rất đau khổ, mỗi lần chạm vào nó, đều đau đau nhức nhức, nhét lại sẽ đau hơn rất nhiều, nhưng nếu không nhét lại thì phải làm phẫu thuật, đau đớn không kém.
Hắn cắn răng một cái, nói: "Vậy thì nhét trở về đi"
Bác sĩ giữ nguyên tư thế của hắn, sau đó lấy kim tiêm thăm dò, tìm đúng vị trí và nhẹ nhàng ấn xuống.
Cốc Trạch đau đến nỗi nước mắt cũng không còn, nghĩ rằng chắc lần này xong rồi, nhưng bác sĩ lại nói: "Đừng nhúc nhích, chưa xong đâu"
Cốc Trạch: !!!
Thật vất vả, hắn nghe được bác sĩ nói: "Được rồi"
Hắn thở phào một hơi, rồi nằm sấp xuống giường. Tuy nhiên hắn vừa mới nằm xuống thì cảm giác thứ vừa nhét vào kia lại bắn ra ngoài.
Mặt hắn tối sầm lại, tuyệt vọng không thể diễn tả tâm trạng hắn lúc này.
Mà bác sĩ lại không có biếu cảm gì: "Trực tiếp làm phẫu thuật ngay. Tôi sẽ làm cho anh giấy nhập viện, chúng ta sẽ tiến hành vào ngày mai"
Cốc Trạch: "..."
Hắn quay mặt vào bức tường lạnh lẽo, nằm lỳ trên giường, khóc không ra nước mắt.
Quên đi, không phải chỉ là cắt đi một miếng thịt thôi sao, cắt đi hẳn là sẽ không sao.
Nhưng chờ tới lúc hắn cắt xong mới biết cái "không sao" mà hắn nghĩ không hề đơn giản.
**
Hắn ta đã thi đậu vào trường đại học ở thành phố B, nơi này lại không có bắt cứ người thân nào ngoài các bạn cùng lớp. Hắn quả thực thấy xấu hổ khi nói với bạn mình về bệnh tình cần phải phẫu thuật này. Việc tự lo liệu thủ tục nhập viện khiến hắn cảm thấy cô đơn và lạc lõng.
Trước khi phẫu thuật, hắn được cho uống một thứ nước gì đó để làm dịu cơ thể và được làm sạch ruột. Hắn đã từng làm điều này nhiều lần trước đây, nhưng lần này cơn đau lại quá lớn, cảm giác như có cơn gió lạnh thấu xương thổi qua cơ thể, cơn đau này còn dữ dội hơn cả việc rắc muối lên vết thương hở.
Sau một thời gian chờ đợi, cuối cùng ca phẫu thuật cũng bắt đầu. Bản thân hắn ký vào bản cam kết và được gây mê. Ca phẫu thuật diễn ra rất nhanh, chỉ mất khoảng 20 phút, khi tỉnh lại, bác sĩ hỏi hắn có muốn xem vết mổ không nhưng hắn đã từ chối.
Sau khi phẫu thuật, hắn bắt đầu được truyền dịch các loại như thuốc hạ sốt, glucoso, vitamin và một số loại khác.
Y tá đặt bô bên cạnh giường gắn, và muốn hắn đi vào đó. Y tá này còn nhấn mạnh tầm quan trọng của việc tiểu tiện thành công trong ngày hôm nay, nếu không hắn có thể phải đặt ống tiểu.
Cốc Trạch: ???
Cốc Trạch: !!!
Y tá: ?!
Hắn nằm trên giường, vùng cần điều trị để lộ ra ngoài, chỉ có một tấm vải mỏng manh che phủ đến đầu gối, bên trong còn có băng gạc, bông, một cái ống và một lượng thuốc tê. Mặc dù biết phải chịu đựng đau đơn, nhưng hắn vẫn cảm thấy xấu hổ vì tư thế này.
Trong phòng bệnh, ngoài hắn ra còn có những bệnh nhân khác có hoàn cảnh tương tự, nhưng lại có người có cách ăn mặc khác nhau.
Lúc y tá chuẩn bị rời khỏi bệnh viện, hắn liền hỏi:" Khi nào thì tôi có thể tự đứng dậy được và tôi còn phải nằm viện trong bao lâu?"
Y tá đáp: "Khoảng 6 tiếng sau khi phẫu thuật, anh có thể tự đứng dậy rồi. Thông thường thì ngày thứ ba có thể xuất viện rồi, cụ thể như nào còn phải phụ thuộc vào tình hình hồi phục của anh."
Sau khi y tá rời đi, người đàn ông nằm giường bên cạnh, từng trải, lập tức nói với hắn: "Quá trình này sẽ có lúc khó khắn, đau đớn, nhưng đừng lo, sẽ không đau lâu đâu."
Cốc Trạch ngây người, nói như vậy chỉ đau có ba ngày thôi sao.
Sau ba giờ, cơn đau ở eo đã giảm đi đáng kể, y tá điều chỉnh thuốc giảm đau và đặt bô tiểu dưới mông cho hắn thử đi.
Hắn nhỏ nhẹ hỏi người đàn ông bên cạnh: "Cứ trực tiếp đi tiểu vào cái bô này à? Nếu lỡ nước tiểu tràn ra giường thì phải làm sao"
Người đàn ông nhìn hắn với vẻ mặt khó nói: "Anh nghĩ nhiều quá rồi"
Ban đầu, hắn không hiểu rõ những từ này có ý nghĩa gì, phải đến khi trải nghiệm, hắn mới nhận ra mình đã suy nghĩ quá phức tạp về vấn đề này.
Căn bản là không làm được.
Hắn nhận ra cần phải dùng sức ở cơ bụng, nhưng bụng của hắn đang rất đau, đau đến nỗi chỉ cần cử động nhẹ cũng có thể khiến hắn kêu lên vì đau đớn. Hắn đang tự hỏi mình có quá mẫn cảm với cơn đau hay không, vì thuốc giảm đau cũng không có tác dụng nhiều. Chỉ có vùng đã tiêm thuốc tê là không có cảm giác đau.
Sau hai tiếng, hắn cảm thấy muốn đi tiểu. Cố gắng một lúc, hắn mới có cảm giác đó và quyết định đi ngay.Kết quả...
Cơ vòng theo bản năng mà dùng sức, hắn đau đến quắt cả người lại.
Vẫn không thể đi được, hắn tức đến đỏ cả mặt.
Đang lúc đó, từ phòng bệnh bên cạnh truyền đến tiếng nói chuyện, một bác sĩ năm bước vào, khiến Cốc Trạch cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, vội kéo chăn lên che người lại.
Người đàn ông bên cạnh nói với giọng điệu từng trải: "Không cần phải che lại đâu, các bác sĩ đã nhìn thấy đủ loại bệnh rồi, đối với họ, chúng ta chỉ là những bệnh nhân bị bệnh về đường ruột hoặc bị trĩ thôi"
Hắn che không phải cơ thể mình mà là tôn nghiêm nha.
Lúc này, có mấy người mặc áo blouse trắng đi vào, trực tiếp đến giường bệnh ở cuối cùng.
Cốc Trạch cố gắng làm cho mình trở nên thật nhỏ bé, lặng lẽ lướt nhìn các bác sĩ. Hắn không nhìn thấy bác sĩ đã phẫu thuật cho mình, tất cả những bác sĩ này đều là những người hắn chưa từng gặp qua
Nhưng ánh mắt hắn lại dừng lại ở vị bác sĩ đi cuối cùng.
Bác sĩ đó rất cao, khoảng 1m85 trở lên, đeo kính gọng bạc và cầm theo một cuốn sổ tay. Anh có gương mặt rất đẹp trai với những đường nét góc cạnh rõ ràng.
Trong đầu Cốc Trạch vang lên một tiếng nổ lớn, ngay lập tức anh quay mặt đi, không dám đối diện với đối phương, hắn sợ bị phát hiện .
Sao anh ta lại ở đây, anh ta đã tốt nghiệp rồi làm bác sĩ tại bệnh viện này sao?
Cốc Trạch cố gắng làm cho bản thân trở nên mờ nhạt, nhưng âm thanh vang lên từ góc giường bệnh đó vẫn tiếp tục vang lên.
"Hiện nay, chúng tôi đang phối hợp cùng với khoa phẫu thuật thần kinh để tiến hành một cuộc hội chẩn chung. Quyết định ban đầu là sẽ phẫu thuật sau ba ngày nữa, bác sĩ phẫu thuật chính phụ trách ca mổ là trưởng khoa phẫu thuật thần kinh, bác sĩ Bách Thời Ngôn".
"Là tôi."
Cốc Trạch nghe được giọng nói của Bách Thời Ngôn, ban đầu hắn cảm thấy giọng nói này rất xa lạ, bởi vì đã quá lâu rồi không nghe thấy. Nhưng thực tế, hắn lại cảm thấy rất quen thuộc với giọng nói này."
Âm thanh này đã từng vô số lần nói ở bên tai hắn, cả ngày lẫn đêm.
"Để tôi xem qua bệnh của anh..."
Cốc Trạch cố gắng biến mình thành vô hình, nhưng đột nhiên có người tiến đến và kéo chăn đang đắp kín trên người hắn ra.
Vật che thân đã không còn.
Y tá nói với giọng điệu nghiêm túc: "Anh vừa mới qua phẫu thuật 6 tiếng, cơ thể cần cố gắng thải nước tiểu. Vì vậy anh không thể dùng chăn để ngăn cản quá trình này."
Cốc Trạch cảm thấy máu trong người dồn hết lên mặt, mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch, lúng túng đến mức không biết nói gì.
Y tá chỉ là đi ngang qua, dặn dò hắn không được đắp chăn rồi liền đi đến nhóm bác sĩ đang đứng ở giường bệnh cuối phòng.
Ánh mắt hắn vô thức theo dõi y tá một đoạn, và tình cờ chạm phải một ánh mắt lạnh lùng khác.
Bách Thời Ngôn nhìn hắn một cách bình tĩnh, ánh mắt lướt qua cơ thể hắn rồi lại quay về phía các bác sĩ để tiếp tục cuộc trò chuyện.
Cốc Trạch lúc này nửa thân dưới bị thương đang nằm trên một cái bô tiểu, trông vô cùng đau đớn và chật vật.
Mà Bách Thời Ngôn một thân áo blouse trắng, thân hình cao lớn, nom rất sạch sẽ, bỗng nhiên trở thành tâm điểm chú ý trong phòng.
Sau khi chia tay với bạn trai cũ, khi gặp lại, so với vẻ ngoài bảnh bao, lịch lãm của bạn trai cũ thì trông hắn càng chật vật khổ sở.
Muốn chết...!!
Cốc Trạch nằm im không nhúc nhích.