Đếm ngược trước khi phá sản 1 ngày.

Bạch Linh và Lý Chuẩn bay từ Hồng Kông về Bình Thành.

Vì lo lắng việc xử lý các đơn hàng tồn đọng nên Bạch Linh đi thẳng từ sân bay quốc tế Bình Thành đến tòa nhà Thương hội. Cô không khỏi thở dài, theo một nghĩa nào đó, cô thực sự đã mang kiếp nạn phải không ngừng cố gắng, bất kể là vòng một hay vòng hai, đều phải không ngừng cố gắng.

Nếu cô đã cố gắng đến mức này, cộng thêm bàn tay vàng mà vẫn không hóa giải được nguy cơ phá sản thì chỉ có thể là trời muốn cô chết vì cô mang tội phản chiến.

Tất nhiên, đây chỉ là câu nói đùa.

Chỉ là Bạch Linh chưa từng nghĩ tới, câu nói đùa này còn có thể ứng nghiệm vào lúc này.

Vừa bước vào cửa công ty, cô đã nghe được tin dữ.

Bộ phận vận hành báo cáo mới sáng nay nhà máy của công ty bốc cháy, toàn bộ hàng tồn kho đã bị thiêu rụi, họ vẫn còn tồn đọng hàng chục nghìn đơn hàng chưa được vận chuyển, đều là những đơn cần phải chuyển đi trong vòng ba ngày.

Chuyện xảy ra đúng vào lúc Bạch Linh trên máy bay.

Cô gần như hoàn toàn bối rối.

"Làm sao có thể? Nhà máy của chúng ta mới được tu sửa vào năm ngoái, biện pháp phòng cháy chữa cháy rất tốt, sao nói cháy là cháy được vậy hả?"

Người điều hành nói: "Không phải là nhà máy ban đầu! Là nhà máy mà ông Bạch mới mua lại hai ngày trước!"

“Mới thu mua sao?!” Bạch Linh gần như không thể tin được.

Cô có thể hiểu từng từ, nhưng khi ghép chúng lại với nhau thì cô không thể hiểu được.

Rốt cuộc nhà máy mới mua này từ đâu ra vậy?!

Rốt cuộc cô tính sót chỗ nào rồi...

Bạch Linh cảm giác như trời đất đang quay cuồng, cô bám vào góc bàn bên cạnh, loạng choạng lùi ra sau, Lý Chuẩn ở bên cạnh lập tức đỡ cô.

"Đừng nóng vội, trước tiên hỏi rõ tình hình đã." Lý Chuẩn nói.

Bạch Linh xoa xoa thái dương.

Đáng lẽ cô nên sớm dự liệu, cửa ải này không dễ dàng vượt qua như vậy.

Nhưng nếu cô không đi Hồng Kông, liệu chuyện này sẽ không xảy ra sao? Tất nhiên là không. Nếu cô không tới Hồng Kông, vậy thì cô sẽ ngồi ở Bình Thành chờ đợi tất cả xảy ra, thật sự chẳng có bất kỳ khác biệt nào cả.

“Em về nhà trước đã.” Bạch Linh đứng vững, lập tức đi ra cửa.

Bạch Linh sợ mình lái xe dễ gặp chuyện không may vì tâm trạng bất ổn nên bắt taxi về nhà.

Cô biết rất rõ dù có chuyện gì xảy ra thì mọi thứ đều là nhắm vào cô, mà cuối cùng người có thể giải quyết vấn đề cũng chỉ có mình cô.

Vì vậy cô phải bình tĩnh.

Vừa vào nhà, Bạch Linh phát hiện bố mẹ đều đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách tầng một, trong phòng im lặng.

Cô cởi áo khoác, thay giày rồi bước vào nhà.

"Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?"

***

Một tuần trước.

Cuộc đấu thầu sắp bắt đầu, Bạch Chính mời chủ nhiệm Hồ ăn tối.

Chủ nhiệm Hồ mới được điều động đến Bình Thành hai năm trước, phụ trách chuyện thu mua và đấu thầu. Bạch Chính biết người này háo sắc và tham tiền, cũng biết chắc chắn phải giao thiệp với người này nếu muốn gia hạn hợp đồng.

Trước đây bọn họ đã từng “lịch sự qua lại”, chỉ cần chủ nhiệm Hồ không đi quá xa, Bạch Chính cũng không có ý kiến ​gì.

Lần này ông mời chủ nhiệm Hồ đi ăn tối, đương nhiên ông muốn biết chủ nhiệm Hồ có gì muốn "nói rõ" không.

Sau ba ly rượu, chủ nhà và khách đều vui vẻ, chủ nhiệm Hồ cuối cùng chậm rãi nói: “Lão Bạch à, Bình Thành của chúng ta những năm gần đây phát triển rất nhanh, trước đây ông đã ký hợp đồng dài hạn mười năm, hiện tại đã tới hạn mười năm rồi, về yêu cầu đối với tiêu chuẩn chọn nhà cung cấp của chúng tôi cũng đã khác rồi."

Bạch Chính tán thành câu nói này: “Nhưng gia đình chúng tôi có thể coi là công ty dẫn đầu ngành này của tỉnh, là một trong những công ty hàng đầu cả nước, về tiêu chuẩn chúng tôi nhất định sẽ không tụt hậu.”

Tiếng cười của chủ nhiệm Hồ phát ra bằng mũi, vẻ ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, ông ta nói: “Vậy khả năng vẫn thiếu một chút đấy?”

Bạch Chính cũng cười xòa: “Chủ nhiệm, ngài là người trí thức, còn tôi chỉ là một doanh nhân chưa từng đọc sách, còn cần ngài chỉ bảo.”

Chủ nhiệm Hồ nói: “Ông cần phải nâng thực lực của mình lên mới có thể yên tâm được. Tiêu chuẩn của ông cao hơn đối thủ rất nhiều, cuối cùng khi công bố các người được chọn rồi thì người khác mới không có lời nào để nói, phải không?”

Bạch Chính biết chủ nhiệm Hồ có chủ ý rõ ràng nên trực tiếp hỏi: “Vậy cần nâng như thế nào đây?”

Chủ nhiệm Hồ ra vẻ tình cờ nói có một nhà máy muốn bán, các người muốn đi xem thế nào không.

Bạch Chính tất nhiên liền đồng ý đi xem.

Quả thực là một nhà máy thông thường, quy mô vừa phải, chủ yếu làm OEM[*], trong kho có rất nhiều hàng tồn, tất cả đều là hàng tiêu chuẩn, loại rất dễ xử lý.

[*] OEM là viết tắt của cụm từ Original Equipment Manufacturing, có nghĩa là sản xuất thiết bị gốc/ sản xuất sản phẩm gốc. Hiểu đơn giản, công ty OEM là đơn vị chuyên sản xuất và cung ứng các sản phẩm, các thiết bị theo yêu cầu và thiết kế của đối tác, đơn vị kinh doanh.

Tổng giám đốc nhà máy trò chuyện với Bạch Chính, cho biết hiệu suất hoạt động của nhà máy ở mức trung bình, hơn nữa một số lượng lớn đơn hàng đã sản xuất cách đây một thời gian bị hủy đột ngột, giờ hàng hóa chất đống trong kho, ảnh hưởng nghiêm trọng đến dòng tiền. Ngoài ra, ông chủ không thực sự muốn dùng nhà máy này nữa nên chuẩn bị bán đứt.

Bạch Chính cảm thấy lời giải thích này cũng rất hợp lý. Có lẽ ông chủ kia đã nhờ chủ nhiệm Hồ thanh lý nhà máy, cho ông ta một khoản tiền trà nước nữa.

Cùng ngày, con gái tình cờ gọi điện hỏi ông, hiện tại tình trạng tồn kho trong xưởng nhìn chung thế nào, ngày kia bọn họ sẽ mở bán ở nước ngoài rồi, bên Văn Viễn hỗ trợ tối đa lưu lượng, cô cần biết rõ để nhập số liệu vào kệ số lượng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Bạch Chính suy nghĩ một chút rồi nói: “Lên trước 5000 cái đi.”

Con gái trả lời: “Con nghĩ con phải bán tối thiểu gấp ba con số này.”

Bạch Chính nhất thời không nói nên lời, nhưng nghĩ đến lúc con gái mới bắt đầu làm thương mại điện tử ông cũng cho rằng không làm được, sau đó bùng nổ doanh số bán lẻ đấy thôi.

Ông nói: “Bố sẽ nhờ người ở kho cung cấp số lượng cho con, lát nữa sẽ trả lời con tối đa có thể lên kệ là bao nhiêu.”

Con gái ông nói được.

Sau khi cúp điện thoại, Bạch Chính hỏi tổng giám đốc nhà máy, tổng cộng trong kho có bao nhiêu hàng hiện có?

Bên kia trả lời, có khoảng 20.000.

Bạch Chính gật đầu nói, chúng ta nói về giá cả đi.

Đây là thương vụ mua lại nhanh nhất của Bạch Chính.

Nhưng Bạch Chính từ đầu đến cuối đều cảm thấy ông quyết định như vậy không có vấn đề gì, gia đình bọn họ trước đây kinh doanh tang lễ toàn tỉnh, nhu cầu quanh năm tương đối ổn định, trong kho cũng có hàng tồn. Nhưng hiện tại con gái ông đang tham gia bán lẻ thương mại điện tử, lúc có lưu lượng hỗ trợ cần tập trung cung cấp hàng, ông hiện tại quả thực cần hai mươi nghìn hàng tồn kho này.

Ông trực tiếp mua hàng rồi nhờ người vận chuyển về cũng chưa chắc đã không được, cũng không nhất thiết phải mua lại nhà máy này, nhưng đây là nhà máy được chủ nhiệm Hồ "giới thiệu" cho công ty của ông, nếu mua thì kết quả đấu thầu không có gì phải lo lắng.

Ngoài ra, trong tương lai ông cũng có thể cần dùng tới năng suất của nhà máy này.

Nghĩ như vậy, Bạch Chính cảm thấy việc mua lại có thể thực hiện được.

Sau khi đưa ra quyết định, trước tiên ông gửi tin nhắn cho chủ nhiệm Hồ, bày tỏ việc thu mua đang được tiến hành.

Không ngờ, chủ nhiệm Hồ lại gửi cho ông một tin nhắn WeChat khác, nói rằng nếu cần tài chính thì có thể liên hệ với người này.

Bạch Chính không khỏi bật cười.

Chủ nhiệm Hồ thực sự rất tham lam, còn muốn một con cá ăn hai kiểu cơ.

Nhưng vay vốn thu mua cũng thực sự là một phương pháp rất phổ biến trong thương trường, chẳng hạn như Elon Musk đã chi 44 tỷ đô la Mỹ để mua lại Twitter, một phần đáng kể trong số đó đến từ các khoản vay ngân hàng.

Bạch Chính cảm thấy không phải là không thể, dù sao một lần phải rút ra nhiều tiền như vậy, cũng có chút căng thẳng.

Việc mua lại được hoàn tất rất nhanh chóng, lúc Bạch Linh mở bán, hơn 30000 mặt hàng được đưa lên kệ, hầu hết đều đến từ hàng tồn kho của nhà máy này.

Bạch Linh không biết từ đầu đến cuối câu chuyện vì việc mua lại tiến triển rất nhanh, Bạch Chính lúc nào cũng bận rộn, với tư cách là "người đứng đầu gia đình" của Bạch gia và ông chủ thực sự của công ty, ông không có thói quen bàn bạc với Bạch Linh trước khi ra quyết định. Hơn nữa Bạch Linh cũng bận rộn vô cùng, cô phải bảo đảm việc mở bán ở nước ngoài thuận lợi nên đã tự mình kiểm tra từng chi tiết. Mà khi nhân viên ở nhà gửi kết quả kiểm tra hàng tồn mới nhất, cô hoàn toàn không thể chất vấn con số này có chính xác hay không.

Mọi thứ đều rất, rất hợp lý, hợp lý đến mức không ai có thể tìm ra một vấn đề nào cả.

Nhưng mới hôm nay, chỉ vì một công nhân hút thuốc trong kho, toàn bộ kho đã thành tro bụi chỉ trong một buổi sáng.

Tàn thuốc chưa kịp dập tắt đã bị dẫm lên, thậm chí có dẫm nát nhiều lần cũng không thể dập tắt hoàn toàn.

Sau khi đối phương hút xong điếu thuốc, anh ta mới chậm rãi rời khỏi nhà kho, thậm chí còn “làm hết trách nhiệm”, cẩn thận khóa cửa nhà kho lại.

Vào thời điểm được phát hiện, nhà kho đã bị thiêu rụi.

Cuối cùng, cả Bạch gia phải đối mặt với vô số rắc rối to lớn.

Đầu tiên, nhà máy bị thiêu rụi, nhà kho không còn, nhưng khoản vay ngân hàng đắt đỏ vẫn phải trả.

Thứ hai, hàng chục nghìn đơn hàng tồn đọng phải được chuyển đi trong vòng ba ngày, nếu không sẽ phải trả những khoản bồi thường thiệt hại cao ngất ngưởng.

Thứ ba, cháy nổ do phòng cháy chữa cháy không đúng quy định phải bị xử lý theo luật phòng cháy chữa cháy, phạt tiền và bị đình chỉ kinh doanh để khắc phục.

Cuối cùng, tổng số tổn thất gộp lại gần như là một khoản tiền khổng lồ, số tiền khổng lồ này phải được thu hồi trong thời gian ngắn. Vì vậy, Bạch gia chỉ sợ phải bán bớt tài sản của mình với giá rẻ mạt để lấp đầy lỗ hổng hiện tại.

Sau khi Bạch Linh tính toán xong mới phát hiện ra, nếu so chuyện này với việc phá sản thì thực tế chẳng có gì khác nhau!

Vậy chẳng phải thực sự có một tai họa không thể lường trước đang chờ đợi cô sao? Cho dù cô có làm tốt và chu đáo đến đâu? Hay phải nói là vì lúc này đây cô làm quá tốt, quá chu toàn, vậy nên cái thế giới nhận định trước rằng cô sẽ phá sản chỉ có thể cho cô "vận may" hư vô như vậy sao?

Bạch Linh cũng không biết tiếp theo nên làm gì.

Đúng lúc đó, điện thoại di động của cô reo lên.

Một cuộc gọi lạ đến từ số +852 ở nước ngoài.



Cô theo bản năng cho rằng đó là cuộc gọi quấy rối nên chỉ cúp máy, nhưng bên kia vẫn kiên trì gọi lại.

"Alo?" Bạch Linh cuối cùng cũng hết kiên nhẫn, nhấn nút trả lời.

"Cô Bạch phải không?" Đối diện vang lên một giọng nữ: "Tôi là Lý Lương Thục Nghi, cô hẳn là đã nghe thấy tên tôi. Chúng ta đã gặp nhau tại bữa tiệc tối của Thương hội Bình Thành."

Âm thanh gần như quái dị đó lọt vào tai Bạch Linh, khiến cô dựng tóc gáy trong giây lát.

Người phụ nữ nói tiếp: “Về phần chuyện xảy ra đột ngột với gia đình cô, có lẽ tôi có thể giúp cô giải quyết. Cô có muốn ra ngoài nói chuyện không?”

***

Bên trong quán cà phê.

Khi Bạch Linh tới, Lý Lương Thục Nghi đã ngồi ở đó, bà ta cầm tách cà phê, chậm rãi nhấm nháp.

Bạch Linh cảm thấy người phụ nữ này không hổ là hoa khôi Hồng Kông năm xưa, lăn lộn trong giới giải trí vài năm, cho dù là uống cà phê cũng hấp dẫn mê người. Nhưng dù bà ta đã gả vào nhà thương nhân, trở thành phu nhân giàu có ở Hồng Kông, vẫn chẳng thể rửa sạch mùi son phấn nhân tạo trên người.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô vô cảm bước tới chỗ người phụ nữ.

“Người bán nhà máy kia cho bố của tôi là bà." Cô lạnh lùng nói.

Đây là một câu trần thuật.

Cô là một người thông minh, hơn nữa đã có kinh nghiệm từ vòng một, từ lúc Lý Lương Thục Nghi gọi điện thoại tới, cô cũng đã đoán được chuyện gì đang xảy ra rồi.

Thậm chí vụ cháy này e rằng cũng là cố ý.

Bởi vì công nhân bị vứt tàn thuốc biến mất rồi, hắn ta vừa gây ra sự cố đã lập tức rời khỏi Bình Thành, giờ phút này thậm chí còn chẳng biết có ở trong nước hay không. Có thể bôi dầu vào chân nhanh như vậy, chỉ sợ vừa ra khỏi nhà kho hắn đã chạy rồi.

Nhưng Lý Lương Thục Nghi chỉ cười. Trên mặt bà ta không che giấu vẻ đắc ý, chỉ cầm ly cà phê mỉm cười nhìn Bạch Linh.

Bạch Linh cũng ngồi xuống.

"Hai chúng ta không thù không oán mà nhỉ? Rốt cuộc tôi đắc tội với bà lúc nào? Nào, nói chuyện đi."

Cô không có chút sợ hãi, ngoài miệng nói là nói chuyện, câu cuối lại mang theo vẻ khinh thường.

"Đương nhiên là cô không đắc tội tôi. Nhưng cô tuyệt đối không nên ở cùng con riêng của tôi, đại thiếu gia Lý Ký của chúng tôi." Lý Lương Thục Nghi đặt ly cà phê xuống, chậm rãi lau khóe môi: "Viết cho cô một tấm séc để cô rời đi đã là chuyện xưa rồi. Hai chúng ta là phụ nữ chân ướt chân ráo trong thương trường, cũng chẳng ngại miệng lưỡi này kia. Cô xem, tốn một chút tiền chẳng phải vấn đề lớn với tôi, hiệu quả lại thật tốt. Hôm nay nhà của cô đã gần như phá sản rồi nhỉ?"

Trong đầu Bạch Linh vang lên tiếng ù ù, giống như tiếng chuông cổ kêu vang.

Cứ chấn động như vậy trong vài giây.

“Lý Ký?” Bạch Linh ngước mắt lên.

“Đại thiếu gia?” Cô lặp lại lần nữa.

"Ý bà là, Lý Chuẩn là đại thiếu gia của Hồng Kông Lý Ký, con riêng của bà?"

Khi câu này được thốt ra hoàn chỉnh, Bạch Linh chỉ cảm thấy hoang đường.

"Nó không nói cho cô biết đúng không? Quả nhiên y như tôi dự đoán." Lý Lương Thục Nghi chậm rãi nói: "Nói thật ra, quan hệ của tôi và nó cũng chẳng tốt, tôi cũng chẳng giả vờ mẹ hiền con hiếu. Nó chẳng phải người tốt gì đâu, chẳng qua tới Bình Thành lừa gạt tình cảm con gái nhà người ta thôi, hạng đàn ông này tôi thấy nhiều rồi. Nếu như nó thật sự muốn hạnh phúc lâu dài bên cô, vì sao giấu diếm thân phận không nói cho cô biết chứ?"

“Nhà cô có một ít tiền, nhưng chênh lệch rất lớn với Lý gia chúng tôi. Đừng tức giận, tôi không có ý giễu cợt cô, tôi từng dưới đáy cố gắng leo lên, vì vậy tôi hiểu rõ những tên đàn ông này đang suy nghĩ cái gì... Nói yêu thương tất nhiên muốn tìm người trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng kết hôn nói thế nào cũng cần môn đăng hộ đối mới được, đặc biệt là kết hôn lần đầu."

“Chắc cô chưa biết đâu, nó còn có một vị hôn thê môn đăng hộ đối nhiều năm rồi đấy."

Vẻ mặt người phụ nữ chân thành, nhìn ra được diễn xuất rất giỏi, dù trở thành phu nhân giàu có nhiều năm rồi vẫn chưa thui chột tài năng.

Bạch Linh cảm giác được đầu ngón tay đang run rẩy.

Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc tới nỗi móng tay cứa vào da thịt để lại những vết hằn khá sâu.

Nỗi đau khiến con người ta tỉnh táo lại, cũng làm con người ta cảm thấy chân thật.

Nhưng cô thà rằng mọi chuyện hiện tại chỉ là một giấc mơ.

“Hôn thê?” Cô lại ngước mắt lên, trong mắt tràn đầy sự lạnh lùng.

Lý Lương Thục Nghi lấy ra một bức ảnh mà bà ta đã chuẩn bị từ lâu trong điện thoại, đưa cho Bạch Linh xem.

Trong ảnh, Lý Chuẩn vòng tay qua eo một cô gái, hai người mặc lễ phục, tạo dáng quay mặt về phía ống kính, chụp tấm hình này.

"Đây là bức ảnh chụp tại buổi dạ hội tốt nghiệp cấp ba của họ." Lý Lương Thục Nghi nói: "Cô mới quen nó được bao nhiêu ngày? Nó tới Bình Thành cũng chưa tới bốn tháng nhỉ? Nhưng con bé này là thiên kim tập đoàn Cự Lượng, là thanh mai trúc mã với nó, đã quen nhau hơn mười năm rồi."

Bạch Linh nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn nữa.

Anh nói rằng anh xuất thân từ Thâm Thủy Bộ, từng làm thực tập sinh tại Lý Ký.

Nhưng thực ra anh là thiếu gia của Lý Ký, còn có một vị hôn thê xinh đẹp.

Buồn cười làm sao.

Thế mà cô lại hoàn toàn bị anh lừa gạt.

Bạch Linh lại mở mắt ra, khàn giọng hỏi câu cuối cùng.

"Vì vậy bà nhắm vào tôi, lên kế hoạch khiến nhà tôi phá sản là vì tôi có quan hệ thân thiết với Lý Chuẩn ư?"

Cô không dùng từ “qua lại”, bởi vì cô thậm chí còn không biết mình ở vị trí nào trong mắt Lý Chuẩn.

Là đồ chơi của anh ở Bình Thành sao?

"Thật là một cô gái thông minh." Lý Lương Thục Nghi lại cười: "Không phải tôi làm gia đình cô phá sản, là Lý Chuẩn biết rõ cô ở bên nó sẽ khiến cô gặp nguy hiểm mà vẫn làm theo ý mình, che giấu thân phận, che giấu việc bản thân có hôn thê mới dẫn tới chuyện nhà cô phá sản."

"Nhưng tôi biết cô bị nó lừa gạt, bây giờ chắc chắn là cô hận nó lắm. Chỉ cần cô đứng về phe của tôi, chúng ta có thể cùng nhau đối phó người đàn ông đã lừa gạt cô, cô muốn đòi lại thế nào thì đòi lại thế đó."

"Về phần vấn đề của nhà cô, nếu muốn giải quyết cũng rất dễ dàng, số tiền ít ỏi này đối với tôi không là gì cả, tôi có thể giúp cô."

“Nói rất có lý.” Bạch Linh gật đầu.

"Thật sao? Tôi khen cô thông minh là đúng, trong lòng cô biết rõ ai gây ra tất cả mà." Người phụ nữ tự mãn.

"Đáng tiếc bà quá ngu ngốc." Bạch Linh nói.

Sau đó cô đứng dậy, đổ cả tách cà phê bốc khói lên đầu Lý Lương Thục Nghi mà không cho đối phương bất kỳ cơ hội nào để phản ứng.

Giữa tiếng la hét của người phụ nữ, cô rời khỏi quán cà phê mà không ngoái đầu lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play