Sau khi bước ra khỏi Madame Tussauds, hai người đi thang cuốn lên từng tầng một.
Lúc này khách du lịch tụ tập lại rất đông, Lăng Tiêu các chật kín người, Bạch Linh suýt chút nữa bị một đứa trẻ vội vàng chạy tới tông trúng, Lý Chuẩn gần như vô thức vươn tay ra nắm lấy vai cô, kéo cô vào trong ngực.
Gót chân của Bạch Linh đứng vững lại, gương mặt hơi nóng lên.
Tiêu rồi, hình như cô dễ đỏ mặt hơn trước kia rất nhiều.
Khi họ đến đài quan sát 360° trên tầng cao nhất, màn đêm đã dần buông xuống, đèn đường vẫn chưa được bật lên, đỉnh núi Thái Bình và cảng Victoria bị bao phủ trong ánh sáng lờ mờ, gió đêm nhẹ nhàng làm say lòng người.
Bạch Linh bỏ năm đô la Hồng Kông vào kính viễn vọng, có thể quan sát trong ba phút.
"Tòa nhà có mặt tiền không đều kia là gì thế? Chỗ có bức tường bên ngoài bao gồm nhiều bức tường kính hình tam giác ấy."
"Tháp ngân hàng Trung Quốc."
“Tầng cao nhất có pháo đài kia thì sao?"
"Tòa nhà trụ sở HSBC." Lý Chuẩn nói: "Pháo đài đối diện với tòa nhà Ngân hàng Trung Quốc, đó là văn phòng phong thủy."
“Còn cái hình vuông ở giữa hai tòa nhà thì sao?”
"Tòa nhà công nghiệp Trường Giang. Thiết kế được bao quanh bởi các tấm chắn để ngăn ngừa thiệt hại do tai nạn từ Ngân hàng Trung Quốc và HSBC."
"Người Hồng Kông các cậu mê tín quá!"
"..." Lý Chuẩn từ chối cho ý kiến.
Nếu phải nói đến chuyện này thì có thể nói về cục Phong Thủy của cảng Victoria ba ngày ba đêm, ví dụ như “con dao thép ba cạnh” của tòa nhà Ngân hàng Trung Quốc nhằm vào HSBC, doanh trại quân đội Hồng Kông với đồn trú của Anh ở Hồng Kông năm đó, thành tích của HSBC và giá cổ phiếu cũng giảm mạnh, HSBC cảm thấy không thể chịu nổi nên trực tiếp đặt hai khẩu đại bác trên tầng cao nhất, hai bên chiến đấu đến chết.
Sau này, Thống đốc Hồng Kông lúc bấy giờ giao mảnh đất giữa hai tòa nhà cho Lý Gia Thành khiến ông ta vô cùng bối rối, xây tòa nhà mới không được mà không xây cũng chẳng xong, cuối cùng chẳng biết đã mời bao nhiêu thầy phong thủy mới quyết định sử dụng thiết kế "lá chắn vây quanh" để "tự bảo vệ mình"...
Tuy nhiên, Lý Chuẩn không nói với Bạch Linh những chuyện mê tín này, mà chỉ giới thiệu cho cô những khung cảnh và tòa nhà cô thấy.
"Những con đường núi mà cậu có thể nhìn thấy về cơ bản là của tư nhân, chạy thẳng tới trung tâm. Những người sống trên đỉnh núi Thái Bình có thể lái xe xuống núi, tới tòa nhà văn phòng chỉ hơn 10 phút."
Tất nhiên, “nhà” của anh cũng vậy. Nhưng anh không cảm thấy nơi đó có thể được gọi là “nhà”.
"Đối diện cảng Victoria là Tiêm Sa Chủy, tòa nhà bắt mắt nhất là Tháp đồng hồ Tiêm Sa Chủy. Lần tới khi cậu đến đây, chúng ta có thể đi phà Star. Giống như xe cáp lên núi Thái Bình vậy, đều là những nơi không thể bỏ qua khi tới Hồng Kông."
Dường như những khung cảnh quen thuộc cùng với những người mới gặp chỉ cần một lần ở chung một chỗ thì sẽ trở nên không giống như bình thường.
Bạch Linh chăm chú lắng nghe anh nói, thỉnh thoảng hỏi một vài câu, Lý Chuẩn trả lời từng câu một.
Cho đến khi họ ngừng nói chuyện.
Bầu trời dần tối, bọn họ cùng nhau chờ đợi màn đêm buông xuống.
Thứ đầu tiên sáng lên là những ngọn đèn đường trên con đường tư nhân của đỉnh núi Thái Bình, từng chiếc một sáng lên như những ngọn đèn dầu. Sau đó là màn đêm của cảng Victoria, khi ánh đèn của các tòa nhà đều sáng lên, khung cảnh ban đêm của toàn bộ cảng Victoria vô cùng hùng vĩ và lãng mạn.
Cảnh đêm của cảng Victoria là một trong ba cảnh đêm đẹp nhất thế giới, từ đỉnh núi Thái Bình nhìn xuống, tưởng như cả thế giới nằm trong tay.
Gió đêm nổi lên, không khí cuối cùng cũng mang theo một chút mát mẻ.
Bạch Linh chăm chú nhìn người trước mặt.
Lý Chuẩn nhận ra, dường như chính mình không có cách nào thoát khỏi ánh mắt của cô gái nhỏ.
Thật ra từ lâu anh đã hiểu rõ ánh mắt này, anh biết rõ cô gái nhỏ thích anh nhiều thế nào, nhưng anh cảm thấy bản thân đang đeo gông xiềng nặng trĩu trên lưng nên không có tư cách đáp lại cô.
Nhưng bây giờ cô lại chạy tới đây rồi nói: “Tôi sẽ tới Hồng Kông đón cậu", sau đó nói đến là đến, lập tức mua vé máy bay, không những thế còn mặc chiếc váy xinh đẹp nhất cùng đôi giày thủy tinh lấp lánh.
Lúc này, Bạch Linh đang nhìn anh, tay cầm đôi giày thủy tinh. Trong ánh mắt của cô có chút lo lắng và thăm dò. Anh biết cô là người rất quyết đoán và phóng khoáng, có lẽ chỉ có khoảnh khắc này, vào lúc đối mặt với anh mới khiến cô bộc lộ ra tâm trạng giống như thiếu nữ. Cô muốn tới gần anh nhưng cô chẳng biết anh sẽ phản ứng lại thế nào.
Nhưng cô vẫn lấy hết can đảm để thử.
Thực ra lần trước khi cô dò hỏi anh chuyện này thì đã tự tìm ra lối thoát, khi không nhận được phản hồi như mong muốn sẽ lập tức chuyển chủ đề sang hướng khác phù hợp hơn để không ai phải lo lắng lúng túng. Cô vẫn là một người thông minh như vậy.
Nhưng lần này, cô không cho anh bất kỳ lối thoát nào.
Những ngôi sao trên bầu trời, những ánh đèn xa xa, khung cảnh về đêm hùng vĩ và lộng lẫy của cảng Victoria, cùng làn gió buổi tối dịu dàng say đắm.
Bạch Linh lặng lẽ nhìn Lý Chuẩn, sau đó cô hơi quay đầu lại, kiễng chân lên.
Nhẹ nhàng, ngập ngừng, run rẩy.
Nếu như vào lúc này anh đẩy cô ra...
Không, không có nếu như.
Dù lý trí đến đâu, anh cũng không thể tìm được lý do để từ chối cô nữa.
Trên đường đi hai người toàn nói những chuyện không đâu, nhưng thực ra cô chỉ muốn hôn anh mà thôi.
Hơn nữa, ngay từ đầu anh đã không muốn từ chối cô.
Vì vậy khi cô đến gần, Lý Chuẩn không còn trốn tránh nữa. Môi họ chạm nhẹ, nhẹ nhàng và cẩn thận, cả hai đều nín thở, như thể chỉ cần phát ra một chút tiếng động, họ sẽ tỉnh dậy khỏi giấc mơ ngọt ngào.
Dưới bầu trời đầy sao, Lý Chuẩn vòng tay ôm lấy eo Bạch Linh, hơi quay đầu lại, giữ nguyên vẻ dịu dàng không dám dùng sức vì sợ cô vỡ vụn.
Bầu trời đêm rộng lớn tới mức tưởng chừng như cả những vì sao cũng sắp rơi xuống.
***
Trên đường đi xuống Lăng Tiêu Các, hai người không nói gì nhưng vẫn nắm tay nhau.
Họ xếp hàng để đi xe cáp xuống núi như thường lệ, Bạch Linh cảm thấy lòng bàn tay mình như bỏng rát.
Cô cầm tay Lý Chuẩn lên, dán lên bên mặt mình.
Lý Chuẩn chỉ kiên định nhìn cô, trong mắt có ý tứ mà Bạch Linh không thể giải thích được.
Cô luôn cảm thấy Lý Chuẩn rất cô đơn. Lúc không cười nhìn anh rất cô đơn, ngay cả khi cười cũng vậy, tới cả nụ hôn dịu dàng trên đỉnh núi vừa rồi cũng cô đơn, như thể có rất nhiều bí mật ẩn sâu trong đó.
Gió đêm lại bắt đầu thổi. Đã hơn tám giờ tối, nhiệt độ tháng 10 ở Hồng Kông đã có chút chênh lệch, chưa kể lúc này họ vẫn còn ở rên đỉnh núi.
"Có lạnh không?" Lý Chuẩn đứng ở vị trí gió lùa, chắn gió đêm cho Bạch Linh.
Bạch Linh lắc đầu.
“Bây giờ chúng ta về nhà hả?” Cô hỏi.
“Sau khi xuống núi dẫn em đi dạo chợ đêm, chúng ta ăn chút gì rồi quay về nhé?"
“Được.” Cô gái ngoan ngoãn gật đầu.
Trong ấn tượng của Lý Chuẩn, cô gái xinh đẹp trước mặt lúc nào cũng trông như thể cô luôn sẵn sàng xử lý kẻ cản ngáng đường mình, bất kể là thứ gì, chỉ cần làm chướng mắt cô là sẽ bị chém chết trước rồi nói tiếp, gọn gàng và kiên quyết.
Nhưng cô cư xử vô cùng dịu dàng ở trước mặt anh, cố gắng kiềm chế mọi tính xấu của bản thân. Tuy rằng cô chưa từng che giấu khuyết điểm của mình, nhưng lúc cô nhìn anh lại rất biết điều và giảo hoạt, như con mèo nhỏ ra ngoài xòe móng vuốt sắc bén kéo bè kéo lũ đánh nhau, về tới nhà rốt cuộc vẫn gầm gừ rúc vào lòng anh.
Nhưng anh không biết liệu có thể “nhận nuôi” một cô mèo nhỏ này không. Ngay cả chính bản thân anh cũng không thể tự chăm sóc tốt, càng không biết có thể chăm sóc tốt cho cô không.
Nhưng cô mèo nhỏ đã đi vào trái tim anh, cô có màu trắng thuần khiết, thân hình thon thả, cái đuôi cũng vậy, xinh đẹp như mèo con, đánh nhau rất lợi hại, nhưng cô cứ cố ý chọn anh, thu móng vuốt ngoan ngoãn nằm xuống trên đùi của anh, cuộn tròn người lại.
Trong lúc xếp hàng chờ xe cáp xuống núi, tình cờ trước mặt họ có một gia đình bốn người, một cặp vợ chồng cùng hai đứa con dưới mười tuổi. Người đàn ông trung niên đi đầu nhìn thấy họ đang trò chuyện thì dùng tiếng phổ thông mang theo giọng Quảng Đông hỏi: "Các bạn là khách du lịch từ nội địa à?"
"Tôi đến từ Bình Thành, còn anh ấy là người Hồng Kông." Bạch Linh mỉm cười trả lời.
"Wow, một cặp đôi băng qua nội địa và Hồng Kông."
Bạch Linh nhất thời muốn nói "còn chưa phải", lại phát hiện mình đang nắm tay người ta.
... Vậy, có được tính không?
Cô không biết, nhưng Lý Chuẩn cũng không phủ nhận.
Có lẽ vì lo lắng Bạch Linh không hiểu được tiếng Quảng Đông nên đối phương vẫn giao tiếp với họ bằng tiếng phổ thông có phần không rõ ràng lắm, thỉnh thoảng xen lẫn vài từ tiếng Anh. Người đàn ông nói mình dạy ở trường đại học Hồng Kông, vợ chồng anh ta đều là người Hồng Kông, lúc họ còn nhỏ xe cáp leo núi Thái Bình chưa được thế này, xe cáp mà mọi người đang đi hôm nay đã là đời thứ sáu rồi.
Họ còn nói rằng Bình Thành là một nơi rất tốt, nằm trong lưu vực sông Dương Tử, có nền kinh tế phát triển, sau này họ muốn đưa hai đứa con đi mở mang tầm mắt, không thể ở lại Hồng Kông mãi được.
Cuối cùng, cặp vợ chồng giới thiệu Bạch Linh đến nhà hàng có nhiều món ngon ở địa phương, nhưng sau khi giới thiệu xong họ mới bỗng nhiên nhận ra: "Ôi trời, bạn trai của cô chắc chắn phải biết rõ hết, bảo cậu ấy đưa cô đến đó nhé!"
Bạch Linh ngước mắt lên nhìn Lý Chuẩn.
Lý Chuẩn nói một tiếng "Ừ", nắm chặt tay cô.
Thế giới này thật rộng lớn.
Nhưng lúc này giữa biển người đông đúc, họ ở trong một góc nhỏ, tựa như trên thế giới này chỉ còn lại hai người.
Lý Chuẩn đưa Bạch Linh đến một quán trà ở khu Vượng Giác để ăn tối.
Anh gọi loại món bánh dứa đặc trưng, sau đó nói với Bạch Linh: "Có lẽ trong cả Hồng Kông này món ngon nhất là bánh dứa."
Bạch Linh gần như bật cười. Lúc hai người họ xây dựng dữ liệu sàn thương mại điện tử còn phải đặc biệt tránh những câu nói bị luật quảng cáo cấm, họ đã quen với câu "Có lẽ là tốt nhất trong cả XX".
Những chiếc bánh dứa nướng xốp mềm thơm được cắt từ giữa, bên trong kẹp một miếng bơ mới lấy ra khỏi tủ lạnh, tỏa hương thơm ngào ngạt ở trên bàn.
“Oa, trông ngon thật đấy.” Bạch Linh muốn ăn nhưng không biết có nên ăn hay không.
"Thỉnh thoảng ăn một miếng cũng được." Lý Chuẩn dùng dao nĩa cắt bánh dứa rồi bỏ vào bát của cô.
Anh nhìn cô gái hớn hở phát ra những tiếng kêu như một con thú nhỏ, sau đó cô tỏ ra ngạc nhiên, giơ ngón tay cái lên với anh, đôi mắt sáng ngời.
Lý Chuẩn mỉm cười dịu dàng.
"Em thích là được."
Bạch Linh ăn hết nửa miếng bánh dứa, chống cằm hỏi: “Em nghe bà cụ bán thịt nướng buổi trưa gọi anh là 'A Chuẩn', em có thể gọi anh như vậy được không? Hay em gọi anh là William như bạn bè của anh nhé ? Hầu hết người Hồng Kông bình thường đều gọi nhau bằng tên tiếng Anh phải không?"
"Thông thường mọi người chỉ gọi tên tiếng Anh ở nơi làm việc thôi." Lý Chuẩn giải thích: "Gọi 'A Chuẩn' thân thiết hơn. Anh cũng cho phép mà."
"Ồ ~" Giọng điệu của cô gái hơi cao lên, thậm chí còn đổi tay chống cằm, sau đó cố ý chậm rãi gọi tên đối phương, "A Chuẩn ~?"
"Ừ."