Trong mấy chục giây tiếp theo, Bạch Linh nhanh chóng bình tĩnh lại, cũng hiểu ra vài chuyện.

Ví dụ như, cô có thể quay về hỏi mèo béo, người phụ nữ đó là ai rồi nghĩ ra cách đối phó sớm.

Ví dụ như, cô gần như đã phá hỏng cốt truyện ban đầu, vì Chu Miên Miên kiếp này không có cơ hội tiến vào Khoa học Kỹ thuật Văn Viễn làm thực tập sinh, vậy người phụ nữ này cũng có thể sẽ không xuất hiện trong các sự kiện tiếp theo của vòng hai.

Mình đã trải qua mười ngày qua an toàn rất thành công, nhất định phải có lòng tin vào bản thân! Bạch Linh nhấn mạnh trong lòng.

Nghĩ đến đây, lòng cô bình tĩnh lại.

Chỉ còn lại bàn tay của Lý Chuẩn đang giữ vai cô, nơi da chạm vào nhau dần trở nên nóng bỏng.

Họ ngồi xuống bàn tròn ở hàng ghế sau. Những ngọn đèn chính trong phòng tiệc nhanh chóng tắt đi, chỉ còn lại ánh đèn trên sân khấu, lãnh đạo cục Công thương thành phố và Chủ tịch Thương hội Bình Thành lần lượt lên sân khấu phát biểu. Trong bóng tối, mọi thứ đều được che giấu, kể cả một số ý đồ bí mật.

Bạch Linh tận dụng ánh sáng mờ ảo phía trước, nhìn khuôn mặt của Lý Chuẩn.

Tiểu Kiều Hoa của cô tuấn tú như vậy, lại hình như dần dần chẳng hề "kiều" [*].

[*] 娇: mềm mại, yêu kiều.

Sau khi tiếp xúc sâu với cô, người đàn ông này tỏ ra là một người cực kỳ đáng tin cậy. Không những không gặp phải vấn đề gì trong công việc mà thậm chí còn đưa ra vô số đề xuất mang tính xây dựng, quan trọng hơn là anh dường như có thể bình tĩnh giải quyết bất cứ trường hợp nào.

Bạch Linh có lòng tin vô cùng chắc chắn rằng Lý Chuẩn chỉ gặp bố cô một lần là có thể giải quyết xong chướng ngại của bố cô.

Mà tối nay, mặc dù Lý Chuẩn không nói nhiều nhưng anh luôn lịch sự và bình tĩnh khi đối mặt với rất nhiều bậc chú bác của Thương hội Bình Thành, như thể đã quen với những tình huống như vậy.

"Cậu thật sự sinh ra ở Thâm Thủy Bộ hả?" Bạch Linh nhịn không được hỏi.

"Hả?" Lý Chuẩn nhìn cô, như có chút ngờ vực: "Sao vậy?"

"Không có gì. Tôi chỉ cảm thấy, hình như cậu rất quen thuộc tình cảnh này thôi."

"Trước đây khi còn là thực tập sinh, tôi từng có kinh nghiệm tương tự." Lý Chuẩn nói.

Bạch Linh "À" một tiếng.

Đúng vậy, Lý Chuẩn từng nói anh từng thực tập ở Lý Ký. Dù sao đây cũng là công ty niêm yết, việc tổ chức tiệc thương vụ là chuyện rất bình thường.

Bạch Linh suy nghĩ một chút, sau đó hỏi tiếp vấn đề.

"Vậy sau này cậu dự định về Hồng Kông phát triển hay ở lại đại lục?"

"Xem cậu thế nào." Lý Chuẩn bình tĩnh nói: "Không phải cậu muốn có một chi nhánh ở Hồng Kông sao? Cậu tin tưởng để tôi làm ở đâu thì tôi làm ở đó."

Giọng điệu của anh rất hiển nhiên, như thể đang nói: Chúng ta không phải là đối tác sao?

Anh thẳng thắn đến mức Bạch Linh nhất thời không nói nên lời.

Sau khi tất cả các bài phát biểu kết thúc, lễ trao giải bắt đầu.

Giải thưởng đặc biệt tối nay không có gì đáng ngạc nhiên khi được trao cho Khoa học Kỹ thuật Văn Viễn. Bình Thành là một thành phố định hướng kinh doanh, bắt đầu từ công nghiệp và thương mại, nhưng gã khổng lồ Internet duy nhất bước ra khỏi vùng này là Văn Viễn, hơn nữa bình thường Văn Viễn rất hiếm khi kết giao với "các lão già" trong thương hội, bữa tiệc tối nay còn mang ý nghĩa kết nối mấy người giàu thế hệ cũ và thế hệ mới với nhau.

Văn Duệ lên sân khấu nhận giải và phát biểu cảm ơn. Trong bài phát biểu cảm ơn của anh ta còn đặc biệt nhắc đến Lý Ký.

"Sự hợp tác của chúng tôi với Lý Ký đã chuyển từ giai đoạn lập kế hoạch sang chính thức hành động. Cảm ơn phu nhân Lý Lương Thục Nghi tối nay tới tham gia, hy vọng chúng ta có thể tập hợp các nguồn lực của Bình Thành và Hồng Kông để mở rộng ranh giới lãnh thổ kinh doanh của chúng ta hơn nữa..."

Theo lời của Văn Duệ, ngọn đèn chiếu lên người Lý Lương Thục Nghi..

Lý Lương Thục Nghi mỉm cười nhẹ, vẫy tay chào mọi người.

Ánh mắt Bạch Linh tập trung vào bà ta, ánh mắt dần dần tối lại.

Lý Ký.

Lý Lương Thục Nghi.

Đối tác của Văn Duệ.

...

Chẳng trách trong cảnh cuối cùng trong mộng có người không hề quen biết này. Tại vì vòng một, người bí ẩn thật sự chiếm công việc kinh doanh của nhà cô là Văn Duệ, mà Lý Lương Thục Nghi có lẽ vì Văn Duệ nên mới chen một chân vào nhỉ?

Mà hôm nay Văn Duệ rất thưởng thức cô, bất luận là công việc hay cá nhân thì hai người cũng có mối quan hệ không tồi.

Có lẽ vẫn có thể kiểm soát được nguy cơ.

Bạch Linh nhấp một ngụm rượu đỏ.

Khi ánh đèn hiện trường được bật lại, bữa tiệc bắt đầu, Bạch Linh khó tránh phải uống quá nhiều.

Hết cách, thật sự có quá nhiều bậc tiền bối cần phải mời rượu. Hơn một nửa người ở đây Bạch Linh đều biết, còn lại Bạch Linh không biết thì cũng biết chú bác cô dì của cô, giới thiệu một chút là có thể làm quen.

Lý Chuẩn muốn giúp cô uống rượu, nhưng cuối cùng không hiểu sao lại thành uống chung với cô.

Kết quả hai người chẳng ai gặp may, đều say khướt. Nhưng mà vì tửu lượng không quá tệ nên cũng không gục hẳn.

Chỉ là khi bữa tiệc kết thúc, Bạch Linh không tìm được tài xế.

Phần mềm gọi taxi hiển thị có hơn ba mươi người xếp hàng. Có vẻ như tối nay không phải ông chủ nào cũng mang theo tài xế. Tất nhiên, cũng có khả năng người tìm người lái xe là thư ký đi cùng ông chủ để uống rượu đỡ.

Tiểu Bạch tổng nhanh nhẹn, hiệu suất cao như thường ngày, xếp hàng chờ năm phút là không còn kiên nhẫn nữa, ngẩng đầu nói với Lý Chuẩn: "Đêm nay chúng ta ở đây đi. Thanh toán bằng tài khoản công."

Lý Chuẩn cũng không phản đối.

Sảnh tiệc nằm trong khách sạn lớn nhất khu vực, khách có thể đặt phòng ở tầng trên, tuy nhiên lễ tân nói: “Xin lỗi cô Bạch, hôm nay khách sạn của chúng tôi gần như hết phòng rồi, chỉ còn một phòng tiêu chuẩn thôi, cô xem có ở được không ạ?"

Hay thật, mọi người cùng nhau thuê tài xế rồi cùng thuê khách sạn hả?

Bạch Linh có chút lúng túng nhìn Lý Chuẩn

"Nói sao nhỉ...? Chúng tôi đổi chỗ nhé?" Cô lại hỏi quầy lễ tân: "Gần đây có khách sạn nào khác không?"

"Gần nhất có lẽ cách đây 1,5 km đi bộ, cũng không biết có phòng không ạ."

Trước hết, hai người tuy không uống say quá nhưng quả thật có chút choáng, cũng không muốn đi bộ hai mươi phút.

Thứ hai, thuê tài xế phải xếp hàng, gọi xe cũng xếp hàng.

Cuối cùng, ngộ nhỡ chỗ đó cũng hết phòng thì sao?

"Vậy thì... ráng chịu một chút nhé?" Cô ngập ngừng hỏi Lý Chuẩn, thậm chí còn nhỏ giọng nói một câu: "Dù sao cũng không phải chưa từng..."

Suy cho cùng, cũng từng ráng chịu qua đêm ở trong thang máy mà.

"Được." Lý Chuẩn vẫn không phản đối.

Bạch Linh phát hiện ra rằng Lý Chuẩn dường như thường xuyên nói "Được", "Ừ", "Không ý kiến" với cô.

Bất kể cô đưa ra điều gì, dù có quá đáng hay không, nghiêm túc hay không nghiêm túc thì phản ứng của Lý Chuẩn hầu như đều là "Được".

Gần như là hết mực nuông chiều.

Tại sao lại chiều chuộng tôi như vậy, Bạch Linh tự hỏi trong lòng.

Tôi sẽ hiểu nhầm đấy.

Hai người lấy thẻ phòng rồi lần lượt lên lầu tắm rửa.

Bạch Linh tắm trước, khi bước ra ngoài, cô còn cầm một cốc sữa chua mà Lý Chuẩn mua cho ở cửa hàng tiện lợi mở 24/7 ở tầng dưới để uống cho tỉnh táo.

Khi cô uống xong, Lý Chuẩn cũng bước ra khỏi phòng tắm, người đàn ông mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng rộng thùng thình, để lộ một vùng da lớn.

Bạch Linh gần như lập tức quay mặt đi.

Một người đàn ông đẹp trai như vậy để làm gì? Dáng đẹp chân dài, nhìn thêm sẽ làm người ta cảm thấy bị xúc phạm.



Phải nói rằng Lý Chuẩn có thân hình rất đẹp, nhìn đường nét là biết vận động quanh năm. Lại nói Lý Chuẩn còn từng hứa tập thể dục với cô, bây giờ không nói tới nữa, chẳng lẽ lại cần chính cô chủ động nói sao? Bạch Linh nghĩ tới một đống ý tưởng trong đầu nhưng cái nào cũng có liên quan tới Lý Chuẩn.

Cô giả vờ đặt sữa chua xuống bàn cạnh giường, gần như cạn lời để nói: “Nếu sau này chúng ta kinh doanh chủ yếu ở Bình Thành, gia đình cậu không phản đối nếu cậu không về Hồng Kông sao?”

"Tôi không có gia đình." Lý Chuẩn nói.

"... Hả?" Bạch Linh có chút không hiểu: "Cậu từng nói là mẹ cậu.."

Cô dừng lại, không nói tiếp.

"Ừ, mẹ tôi qua đời rất sớm, bố tôi đã lập gia đình mới rồi." Giọng điệu của Lý Chuẩn vẫn bình tĩnh như mọi khi: "Vì vậy, tôi có về hay không cũng chẳng quan trọng."

"À..."

Cảm giác không nên hỏi chuyện này, Bạch Linh nghĩ.

Dù sao đây cũng là chuyện riêng tư, hơn nữa nghe có vẻ không phải chuyện vui vẻ gì.

Nhưng cô lại rất muốn biết nhiều chuyện hơn về đối phương.

Càng quan tâm, càng muốn hiểu rõ.

Nhưng thay vì hiểu rõ quá khứ của đối phương, lúc này Bạch Linh dường như càng quan tâm đến tương lai của đối phương hơn.

Đến mức cô thận trọng hỏi: “Vậy sau này cậu lại Bình Thành được không?”

Sau đó, sự thăm dò có kết quả tốt.

"Được." Lý Chuẩn trả lời.

Giọng điệu của anh vẫn không chút do dự, thản nhiên đến mức Bạch Linh cũng không biết tại sao lại trả lời từ “Được".

Hay là nói tính cách của anh vốn bất cần như vậy, hoặc đơn giản hơn là anh chẳng xem đây là chuyện quan trọng?

Hai người lần lượt đắp chăn lên người.

Rốt cuộc, việc giao tiếp xã hội mệt mỏi, rượu cũng uống không ít, cũng không còn sớm nữa.

"Vậy, tôi tắt đèn nhé?" Bạch Linh hỏi.

"Ừ, ngủ ngon." Lý Chuẩn nói.

Bạch Linh bấm công tắc.

Đèn tắt.

Nhưng Bạch Linh lại không ngủ được.

Chiếc túi Hermès màu xanh đậm vẫn hiện lên trong đầu, mí mắt không ngừng nhảy lên.

Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, cô cảm thấy vấn đề không lớn.

Ngay sau đó, hình ảnh chuyển sang khoảnh khắc Lý Chuẩn vươn tay ôm bả vai cô.

Và câu nói làm người ta cảm thấy an toàn: “Đừng sợ, có tôi ở đây”.

Tiếng thở của giường bên cạnh đều đều, người dường như đã ngủ say rồi.

Bạch Linh lặng lẽ ngồi dậy, khẽ khàng chầm chậm di chuyển, cố gắng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Cô thậm chí còn không đi dép, mà đi chân trần trên tấm thảm trong phòng khách sạn.

Cô bước đến trước giường của Lý Chuẩn

Rèm cửa chưa kéo hết, chỉ kéo rèm vải mỏng, bởi vậy có ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống khuôn mặt đang say ngủ của Lý Chuẩn.

Tại sao ngủ cũng đẹp trai như vậy hả? Thật sự phạm quy đấy.

Đặc biệt là nốt ruồi nhỏ màu nâu nhạt ở chóp mũi trái, ngay từ lần đầu nhìn thấy Lý Chuẩn, Bạch Linh đã cảm thấy nốt ruồi này là điểm nhấn hoàn thiện toàn bộ khuôn mặt, vô cùng bắt mắt.

Cô không biết có phải mình bị sắc đẹp mê hoặc hay không. Cảm giác như không phải vậy, nhưng lại khó có thể nói rằng không liên quan tới nhan sắc...

Cô thở dài rất khẽ.

Say mê thì say mê, tìm cách gì chứ. Mình còn có thể kiểm soát được mình rung động với ai sao?

Cô nín thở, cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên nốt ruồi trên chóp mũi của chàng trai khôi ngô.

Bởi vì quá cẩn thận, cô thậm chí không thể biết được liệu mình có chạm vào người ta hay không.

Sau đó, cô rón rén lùi lại như kẻ trộm, đắp chăn lên mặt, quay người ép mình chìm vào giấc ngủ, không suy nghĩ gì nữa.

Đến nỗi cô không biết, trong bóng tối Lý Chuẩn mở hai mắt ra.

Anh nhẹ nhàng chạm tay vào nốt ruồi trên chóp mũi mình.

Nơi vừa bị hôn.

Đã bắt đầu cảm thấy hơi nóng rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play