Trong trại giam, Chu Miên Miên được cho biết có người tới thăm.
"Ai vậy?"
Trình Hành? Cố Tử Minh?
Cố Tử Minh còn chưa biết chuyện này.
Còn Trình Hành, tới giờ cô ta vẫn không quên được ánh mắt Trình Hành nhìn mình lần cuối.
Sốc, thất vọng, còn có... tiếc nuối hoàn toàn không dành cho cô ta.
Sự hối tiếc vô cùng ấy, là dành cho Bạch Linh sao?
Chu Miên Miên được dẫn đến khu thăm nuôi, nhưng suy nghĩ của cô ta lại chẳng tập trung vào chuyện trước mắt.
Cho đến khi cô ta được đưa đến ngồi trước tấm kính.
Đối diện cô ta là một người phụ nữ cô ta hoàn toàn không quen biết.
Chu Miên Miên có chút bối rối.
Người phụ nữ trước mặt rất khoan thai, bà ta mặc chiếc áo khoác Cashmere Dior mẫu mới nhất, đôi tất màu da và đôi bốt Chelsea màu nâu nhạt. Trên tai là hai chiếc khuyên tai kim cương màu vàng rực rỡ, nhìn qua cũng biết là rất đắt. Mà bắt mắt nhất là chiếc túi da cá sấu Hermes màu xanh đậm trên tay bà ta, phiên bản giới hạn trị giá hàng triệu đô la.
Chu Miên Miên không nghĩ rằng mình quen được một người như vậy.
Nhưng bên kia đã lên tiếng trước.
"Cô Chu phải không? Chào cô."
Người phụ nữ có giọng Hồng Kông rõ ràng, có thể thấy tiếng phổ thông của bà ta không tốt lắm.
Chu Miên Miên thận trọng gật đầu.
"Đừng lo lắng, tôi đến đây để giúp cô." Người phụ nữ chậm rãi nói: "Tôi đã tìm hiểu một chút về cô, cô xem tôi nói có đúng không nhé? Trước năm 17 tuổi cô học ở thị trấn dưới Bình Thành, 17 tuổi mẹ tái giá nên vào nội thành, cô cũng chuyển trường tới trường cấp ba Bình Thành."
“Cô và Bạch Linh là bạn học cùng trường cấp ba và Đại học Khoa học Công nghệ Bình Thành, nhưng quan hệ của hai người rất tệ." Người phụ nữ chống khuỷu tay lên ghế, ngón tay ấn nhẹ vào thành ghế, phong thái ung dung hơn: "Bởi vì cô ta mà cô bị tạm giam năm ngày, có tiền án, về sau không thể vào làm việc trong các cơ quan, doanh nghiệp nhà nước hay cơ quan công quyền. Không chỉ như thế, sau khi cô rời khỏi đây còn phải công khai xin lỗi, tất cả bạn bè sẽ biết cô đã làm cái gì."
Tim Chu Miên Miên đập loạn xạ.
"Bà là ai? Tại sao bà biết rõ những chuyện này?" Giọng cô ta căng thẳng và run rẩy.
"Đừng sợ, cô gái nhỏ. Tôi đứng về phía cô mà." Người phụ nữ nở một nụ cười xinh đẹp giả tạo, giống như yêu tinh mê hoặc người khác: "Cô không muốn trả thù cô ta sao? Tôi có thể giúp cô. Với sự trợ giúp của tôi, cô có thể khiến cô ta vĩnh viễn không gượng dậy được nữa."
Gần như ngay lập tức, Chu Miên Miên nhận ra rằng đối phương đủ mạnh để nghiền nát cô ta giống như nghiền nát một con kiến.
Mà trước thực lực chênh lệch tuyệt đối, bản thân không có tư cách mặc cả với người ta.
Vị quý phu nhân này đưa cho cô ta một cành ô liu, hoặc tiếp nhận, hoặc cút.
Chu Miên Miên cụp mắt xuống, suy nghĩ một lúc rồi ngước mắt lên hỏi: "Bà muốn giúp tôi như thế nào?"
Người phụ nữ mỉm cười nói: “Sau khi cô được thả ra, có thể đến số 27 đường Bình Giang tìm thư ký của tôi, Hà Lệ Tư.”
***
Bạch Linh: [Tối chủ nhật, Thương hội Bình Thành sẽ tổ chức tiệc trao giải. Cậu có thể đi cùng tôi không? Có một số chú bác cần giao lưu, việc này cũng sẽ có lợi cho việc phát triển kinh doanh của chúng ta.]
Cô gái gõ tin nhắn rất chậm, vừa gõ vừa đọc, thậm chí xóa sửa nhiều lần, cuối cùng cảm thấy ổn hẳn rồi mới gửi tin nhắn đi.
Dù sao thì ngày hôm qua, cô vừa mới bị từ chối một lần.
Lần này, đối phương đồng ý ngay lập tức.
Lý Chuẩn: [Được.]
Trả lời rất nhanh và dứt khoát.
Thật sự bởi vì lý do này rất chính đáng nhỉ? Bạch Linh không khỏi suy nghĩ.
Bạch Linh: [Cậu thích màu gì?]
Bạch Linh: [Tôi đang chọn váy.]
Hỏi vậy có phải có chút quá cố gắng không?
Lý Chuẩn: [Tôi nhớ cậu mặc đồ màu trắng trông rất xinh đẹp.]
Bạch Linh: [Lúc nào? Cái nào cơ?]
Lý Chuẩn: [Ngày cậu tới Khoa học Kỹ thuật Văn Viễn đấy. Váy Ralph Lauren màu trắng.]
Bạch Linh nhỏ giọng "À".
Anh nhớ rõ vậy sao?
Bạch Linh: [Vậy tôi chọn một chiếc váy đuôi cá màu trắng nhé? Cậu có bộ vest nào phù hợp không?]
Nếu như câu trả lời là không thì sao đây? Mua một bộ vest tặng anh à?
Nhưng Lý Chuẩn đã nhanh chóng đáp lại bằng một chữ "có".
Được rồi, quà không thể tặng rồi.
Bạch Linh ôm cằm nhìn màn hình điện thoại, trong lòng có chút tiếc nuối.
Vào tối chủ nhật, Lý Chuẩn lái chiếc Mercedes-Benz S màu đen đến cửa nhà Bạch Linh đúng giờ hẹn.
Anh phát hiện ra mình dường như đã thực sự trở thành tài xế của Bạch Linh - chịu trách nhiệm lái xe, hơn nữa còn luôn luôn túc trực.
Anyway (Dù sao thì), anh cũng chẳng bận tâm lắm.
Xe vừa mới rửa sạch, nước sơn đen bóng loáng dưới trời chiều. Lý Chuẩn nghiêng người dựa vào xe, chờ cô gái ra ngoài.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cánh cửa mở ra.
Bạch Linh ra ngoài đúng giờ, nói sáu giờ là sáu giờ, không đến muộn một phút nào. Lý Chuẩn mơ hồ nhớ lại khi ở Hồng Kông, cũng xuất phát từ phép lịch sự anh đón một vài đại tiểu thư, bởi vì trang điểm hoặc là làm bộ làm tịch mà tới muộn nhiều không đếm nổi.
Rồi sau đó, một người như bông tuyết tung bay xuất hiện trước cửa.
Cô gái mặc một chiếc váy trắng thiết kế ôm sát hông, phần dưới đuôi cá và phần eo vô cùng thon gọn, tôn lên vóc dáng thanh tú vô cùng duyên dáng, chiếc túi xách Lady Dior bằng da cừu trắng trên tay càng thêm tinh xảo.
Mái tóc dài được nhà tạo mẫu uốn nhẹ, xõa ngang vai, lớp trang điểm rất xinh đẹp, tô son màu đỏ khá bắt mắt với bộ trang phục màu trắng như tuyết.
Trong nháy mắt ấy, Lý Chuẩn phải thừa nhận là mình kinh ngạc tới nỗi có chút không rời mắt nổi.
Anh cũng đã từng gặp rất nhiều nữ minh tinh, nhất là những người đại diện quảng cáo cho nhà mình những năm qua. Vẻ ngoài đoan trang có, ngọc nữ thuần khiết có, gợi cảm mê người cũng có nhưng anh không có hứng thú.
Lúc ấy anh chỉ cảm thấy vẻ bề ngoài thật nhàm chán, nhìn thấy những người phụ nữ đó cố gắng hết sức để bám lấy những người có tiền có quyền khiến anh nhíu mày quay người, không muốn ở lại nơi chướng khí mù mịt, giao dịch tình tiền này.
Nhưng đến lúc này anh chợt nhận ra rằng, hình như anh cũng không ghét người có vẻ bề ngoài xinh đẹp.
Chỉ là vẻ đẹp của con người khác nhau, vậy nên thái độ mới khác thôi.
Lý Chuẩn có nhận thức hoàn toàn mới về bản thân mình.
Không sai, có lẽ anh thật sự có tiêu chuẩn kép.
Bạch Linh xách váy đi về phía anh.
“Trông đẹp không?” Cô cười rất rạng rỡ, giọng điệu vô cùng tự tin.
Lý Chuẩn không khỏi cong môi.
“Biết rõ còn cố hỏi sao?" Anh hỏi ngược lại.
“Cái gì đấy, chẳng khen người ta được một câu." Cô gái giả vờ mất hứng.
"Vô cùng xinh đẹp." Lý Chuẩn kéo cửa xe tay lái phụ: "Lên xe đi, Milady.[*]"
[*] Milady (hay Milady Clarick de Winter) là một nhân vật hư cấu trong cuốn tiểu thuyết kiếm hiệp – lịch sử trứ danh Ba người lính ngự lâm (1884) của nhà văn Alexandre Dumas. Milady được miêu tả là một trong những người phụ nữ đẹp nhất trong tiểu thuyết này. Cô ta có một quá khứ tội lỗi và đầy sóng gió, là một con người độc ác, nham hiểm, một người có lòng tham và một người phụ nữ quyến rũ đã làm mê mẩn rất nhiều người đàn ông trong đó có cả D'Artagnan. Nhưng đồng thời Milady cũng được xây dựng như một mẫu người phụ nữ mạnh mẽ, đầy cá tính và có tham vọng lớn.
***
Khi Lý Lương Thục Nghi ngồi xe tới dưới lầu khách sạn, Văn Duệ tự mình ra đón.
Lần này công việc mở rộng ở nước ngoài, Lý Ký Hồng Kông rót vốn lớn, mà hai ngày trước, phu nhân của người sáng lập Lý Hậu Trình kiêm thành viên của ban giám đốc - Lý Lương Thục Nghi còn tự mình tới Bình Thành để trực tiếp ký hợp đồng.
Dự án ở nước ngoài này được các quan chức Bình Thành vô cùng coi trọng, bữa tiệc Thương hội Bình Thành tối nay rất khó mà nói không phải dành riêng cho việc này. Mà Lý Lương Thục Nghi với tư cách đại diện bên đầu tư kiêm khách từ xa tới cũng được mời tới tham dự.
"Lý phu nhân." Văn Duệ lễ phép chào hỏi.
"Văn tổng." Người phụ nữ mặc váy dạ hội màu xanh đậm, khoác áo lông thú, mỉm cười khoan thai cao quý.