Phòng ngủ của Bạch Linh có một chiếc bảng trắng di động 60 inch, có ba cây bút màu đen, xanh và đỏ đặt trên giá.
Đầu tiên cô lấy bút đen vẽ trục thời gian, sau đó liệt kê tiến độ những ngày qua, cuối cùng viết "Key result" - “Kết quả then chốt” bằng chữ đỏ ở cuối trục.
"Kết quả quan trọng nhất mà tôi muốn thay đổi là lần này, không thể phá sản."
Ngày thứ ba mươi là ngày công bố kết quả đấu thầu đơn hàng chính phủ của Bạch gia.
Đây là nguồn thu nhập quan trọng nhất của gia đình cô trong mười năm qua, lần trước phá sản chính là vì bị mất đơn hàng này.
Việc thêm các khoản thu nhập mới, chuyển giao tài sản ngoài phạm vi công việc ban đầu đều chỉ là thứ yếu.
Chỉ cần giữ vững đơn hàng này thì chắc chắn Bạch gia sẽ không phá sản.
Mèo béo ngồi thẳng trên bàn làm việc của Bạch Linh, nhìn kế hoạch chiến lược mà Bạch Linh phác thảo ra.
"Cốt truyện cô viết trước đó là Chu Miên Miên biết được đơn hàng này quan trọng với nhà tôi cỡ nào từ chỗ Trình Hành, rồi cô ta bảo Văn Duệ cướp đơn hàng của nhà chúng tôi, đúng không?" Bạch Linh hỏi.
“Đúng vậy.” Mèo béo nói: “Bởi vì phần này là tình tiết rất quan trọng, là điểm nhấn của nguyên tác nên tôi đã bổ sung logic rất đầy đủ – cô tin chắc rằng việc làm ăn của nhà mình làm rất nhiều năm rồi, tài lực rất tốt, đơn hàng ấy không thể bị người khác cướp đi, nhưng Văn Viễn lại là một công ty công nghệ mới nổi ở Bình Thành, Văn Duệ hứa hẹn sẽ không chuyển trụ sở về khu vực ven biển phía Nam, bởi vậy liền đổi được đơn hàng này, đồng thời hủy diệt nhà của cô, khiến nhà cô trở tay không kịp."
"Vì để có được nụ cười của mỹ nhân đúng không?" Bạch Linh hừ lạnh một tiếng.
"Được rồi, tôi biết cô đang mắng nam chính tôi viết ngu ngốc! Đừng mắng, đừng mắng nữa!" Mèo béo gào khóc.
"Hả, sao cô biết?"
“Sao lại không biết chứ...” Mèo béo nhỏ giọng lẩm bẩm.
Trong đầu, tiếng cười chế giễu của hệ thống vang lên.
"Chà, dù sao thì cô ấy cũng từng là nữ chính của cô mà phải không? Thông minh, xinh đẹp, phóng khoáng, còn tự lập tự chủ, nhìn thấy loại đàn ông vung tiền như rác vì trà xanh sẽ cảm thấy đối phương còn ngu ngốc hơn cả Chu U Vương ấy chứ?"
“Đừng mắng tôi nữa…” Mèo béo thật sự không nói gì nổi nữa.
Bạch Linh sửa sang lại kế hoạch của mình.
Trên bảng trắng, dòng thời gian là trục hoành, trục tung lần lượt ghi "vòng một" và "vòng hai" từ trên xuống dưới.
Trong dòng thời gian của vòng một, Chu Miên Miên biết được bí mật kinh doanh của gia đình mình từ Trình Hành, sau khi vào Văn Viễn làm thực tập sinh đã nhanh chóng dụ dỗ Văn Duệ để anh ta lập tức vung tiền như rác cướp công việc làm ăn của nhà Bạch Linh.
Trong dòng thời gian của vòng thứ hai, Chu Miên Miên mất đi cơ hội thực tập, cô và Lý Chuẩn hợp tác phát triển lĩnh vực kinh doanh mới, thậm chí còn hợp tác với Khoa học Kỹ thuật Văn Viễn, nhưng Chu Miên Miên lại hại cô và Lý Chuẩn bị nhốt trong thang máy...
Không, còn thiếu một chút.
Bạch Linh bổ sung thêm câu cuối cùng: [Không hiểu sao Trình Hành lại bắt đầu hối hận.]
Sau đó cô quay lại nhìn mèo béo, dùng bút gõ vào mục này: "Này, cô xem, tại sao anh ta lại thay đổi?"
Không phải anh ta rất thích Chu Miên Miên sao? Sao bỗng nhiên lại đến cầu hòa?
"Thiết lập nhân vật của Trình Hành thực tế là "truy thê hỏa táng tràng [*]". Mèo béo suy đoán, vừa giơ móng vuốt vừa nói: "Dù sao cũng là một cuốn sách với mục đích thương mại, tôi viết tới nỗi chẳng có chút liêm sỉ nào! Vì vậy từng nhân vật nam chính đều dựa theo những yếu tố phổ biến. Trình Hành là phú nhị đại truy thê hỏa táng tràng, Cố Tử Minh là cao lãnh học bá chỉ rung động với một mình em, Văn Duệ là bá đạo tổng tài thích tôi, ... Tóm lại Trình Hành là nhân vật nam đầu tiên xuất hiện. Mới đầu anh ta có quan hệ thân thiết với cô nên chỉ có ấn tượng tốt với Chu Miên Miên nhưng vẫn có vài phần xa cách, cho tới khi các nhân vật nam chính khác lần lượt xuất hiện thì anh ta mới bắt đầu ghen tuông rồi theo đuổi nữ chính điên cuồng!”
[*] Là câu nói được sử dụng phổ biến trong các bộ phim truyền hình, điện ảnh, tiểu thuyết Trung Quốc. Được hiểu là lúc đầu nam chính rất kiêu ngạo coi thường và ngược nữ chính. Về sau khi nữ chính từ bỏ, rời đi thì lại theo đuổi lấy lòng nữ chính, anh ta sẽ làm tất cả mọi thứ để cầu xin sự tha thứ khiến nữ chính trở về bên mình.
Dù sao thì độc giả vẫn luôn thích xem loại truyện này, mèo béo âm thầm bổ sung trong lòng.
Nghe xong, Bạch Linh bỗng nhiên có dự cảm không tốt: "Hiện tại anh ta không áp dụng cái này lên người tôi phải không?"
"Tôi nghĩ rất có thể đấy. Ở vòng hai cô chia tay anh ta dứt khoát, chẳng hề níu kéo khiến anh ta rất kinh ngạc, hơn nữa vì có Lý Chuẩn xuất hiện nên anh ta bắt đầu ghen tuông. Cô xem, hoàn toàn phù hợp với thiết lập nhân vật luôn!"
Bạch Linh chống cằm suy nghĩ.
Một phút, hai phút, ba phút...
Khung cảnh có chút ngột ngạt, mèo béo nghĩ thầm.
"... Tôi muốn hỏi hiện tại cô đang nghĩ gì?" Mèo béo nhỏ giọng thăm dò.
"Tôi đang nghĩ, nếu Trình Hành lại thích tôi thì có nên lợi dụng anh ta để giết chết Chu Miên Miên không?" Bạch Linh mặt không thay đổi ngẩng đầu lên.
Lông khắp người mèo béo run run.
"Cô ấy quả thực là nữ phụ độc ác, thật tàn nhẫn nha." Hệ thống tiếp tục lải nhải trong đầu: "Không hề giả vờ cao thượng, nói lợi dụng là lợi dụng, nói giết là giết."
Mèo béo nhìn lên trần nhà.
"Cầu xin cô, trước lúc giết tôi đừng nói cho tôi biết, hãy để tôi thanh thản ra đi." Nói rên rỉ buồn bã.
"Còn phải xem biểu hiện của cô." Bạch Linh không có ý định an ủi nó: "Mà này, cô thiết lập nhân vật cho Lý Chuẩn là người thế nào?"
"À... tôi còn chưa nghĩ tới." Mèo béo ậm ờ nói.
"Chưa nghĩ ra?"
"Đã nói vẫn còn viết tiếp mà, mấy trăm vạn chữ vô cùng dài đấy, vừa viết vừa nghĩ. Lý Chuẩn là người xuất hiện cuối cùng, tới giờ vẫn không có nhiều đất diễn, cơ bản là Chu Miên Miên có ý với anh ta nhưng anh ta chẳng thèm để ý."
Bạch Linh "Ừ" một tiếng.
Dường như úp mở vậy là xong rồi nhỉ? Mèo béo có chút sợ hãi.
Dù sao, nó cũng không thể nói cho Bạch Linh biết rằng Lý Chuẩn là một hắc liên hoa [*] mắc bệnh tâm thần.
[*] Hắc liên hoa là kiểu người trông vô hại thực chất lại nham hiểm.
Đầu óc mèo béo vẫn còn đang suy nghĩ miên man.
Đột nhiên nó nghe thấy lời tiếp theo của Bạch Linh...
"Tôi cảm thấy, hình như tôi có chút thích cậu ấy."
"Hả— khụ khụ khụ khụ!" Mèo béo trực tiếp hả một tiếng, sau đó bắt đầu ho điên cuồng.
***
Phụ trách quản lý tài sản của tòa nhà Thương hội báo cảnh sát.
Không biết vị tổ tông này từ đâu tới rồi lên cơn trong phòng giám sát, xem lần lượt từng cái camera giám sát, quản lý còn phải cúi đầu khom lưng hầu hạ. Phụ trách hỏi ai vậy? Quản lý nói đừng rước xui xẻo về nhà, người này là thiếu gia của công ty cổ đông đầu tư tòa nhà Thương hội, là phú nhị đại đấy biết chưa? Là hạng người có thể ảnh hưởng trực tiếp tới bát cơm của hai chúng ta đấy.
Quản lý gọi bảo vệ vào văn phòng, trò chuyện riêng nửa giờ rồi cuối cùng quyết định báo cảnh sát.
Theo lời bảo vệ, ông ấy không có lý do hay động cơ gì để không đặt biển báo ở riêng tầng 22, huống hồ số lượng biển cảnh báo vốn đủ, hiện tại lại thiếu mất một cái, không biết đi đâu rồi.
Vì vậy, chắc chắn có người dời biển báo đi.
Đương nhiên phải báo cảnh sát! Chẳng lẽ lại còn tự mình nhận cái tội này sao?
Cảnh sát tới rất nhanh, lấy bản sao video của camera và khám xét tòa nhà để tìm biển báo bị mất tích.
Trình Hành vẫn xem từng video giám sát trong phòng giám sát, Bạch Linh cũng tới, ngồi bên cạnh anh ta.
Trong sảnh thang máy không có camera, kẻ đó rõ ràng cố ý tránh tất cả các khu vực có thể bị theo dõi. Vậy nên cho dù xem camera giám sát tới hoa mắt thì cũng không xác định được người cầm biển cảnh báo đi.
Nhưng bởi vì có nhiều màn hình cùng phát, Bạch Linh vẫn nhìn thấy Chu Miên Miên lướt qua tầng 22.
Lúc này khi biết được đáp án, lòng cô lạnh như băng.
Nhưng ngoài miệng lại tỏ vẻ có chút kinh ngạc.
Bạch Linh nhìn vào mắt Trình Hành: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì bên cạnh là công ty cậu anh phải không?"
Trình Hành bỗng nhiên hoảng sợ, anh ta muốn giải thích nhưng lại bị Bạch Linh cắt ngang.
"Không sao đâu, anh không cần nói gì với tôi hết. Đây là chuyện của các người, tôi không muốn nghe."
Trình Hành nghẹn họng, không nói nên lời.
Cuối cùng, anh ta chỉ có thể hạ giọng nói: "Chúng ta có thể đừng nói với nhau bằng giọng điệu này không?"
Giọng nói có chút đáng thương, giống như một chú chó con mắc mưa.
Bạch Linh không để ý tới anh ta, cô đứng dậy, đổi chủ đề: "Ổ cắm ở đâu? Tôi đi sạc điện thoại."
Cô mở chiếc túi vuông nhỏ của mình ra.
Túi nhỏ, hình dáng gọn gàng, dây xích kim loại hơi nặng.
Cô "trượt tay" khiến chiếc túi "vô tình" rơi xuống đất.
"Bịch" một tiếng, tất cả đồ bên trong rơi ra ngoài.
Bộ sạc, khăn giấy, chìa khóa xe.
Và... một chiếc lược gỗ.
Trình Hành sững sờ trong nháy mắt ấy.
Không gian lập tức dừng lại, hai người không ai nói gì. Bạch Linh im lặng một lát, cúi người chuẩn bị nhặt đồ lên thì Trình Hành lại ngồi xổm xuống trước cô một bước.
Anh ta nhặt chiếc lược lên.
"Em vẫn còn giữ nó à?"
Thân chiếc lược được làm bằng gỗ đàn hương cao cấp, tay cầm được khắc những cành hoa khảm xà cừ, nhìn như một món đồ cũ nhưng lại được chủ nhân rất quý trọng.
“… Cũng sắp mười năm rồi nhỉ?" Trình Hành nói với giọng chua chát.
Bạch Linh "Ừ".
Trình Hành nhớ rõ, lúc bọn họ còn rất nhỏ, anh ta đã bỏ ra cả tháng tiền tiêu vặt để làm quà tặng cho Bạch Linh.
Lúc đó họ bao nhiêu tuổi?
Món quà tặng cô lúc còn rất nhỏ, cô vẫn còn dùng sao?
Anh ta nắm chặt chiếc lược, những chiếc răng gỗ cắm vào thịt vô cùng đau đớn.
“Linh Linh, em xem, chúng ta mới xa nhau mấy ngày mà anh đã không thể chịu đựng nổi rồi.” Anh ta cười tự giễu: “Anh thừa nhận lúc trước tình cảm của anh đối với Chu Miên Miên có chút… vượt quá giới hạn. Nhưng cho tới bây giờ, anh chưa từng thực sự có cái gì đó với cô ấy. Có thể tha thứ cho anh được không? Em cũng biết mà, buổi sáng phát hiện ra em bị nhốt trong thang máy, anh thật sự muốn phát điên."
Bạch Linh thậm chí không thèm chớp mắt.
Lược là cô cố ý tìm lại rồi bỏ vào trong túi trước khi ra khỏi nhà.
Túi cũng là cô cố ý làm rơi.
Cô chỉ muốn xem phản ứng của Trình Hành.