Đã lâu rồi Bạch gia mới "náo nhiệt" như vậy.
Bạch Linh không có tin tức gì cả đêm, Bạch Chính còn tưởng con gái bận quá nên nghỉ ngơi sớm, ai ngờ lại đột nhiên nhận được tin Bạch Linh bị nhốt trong thang máy cả đêm, còn bị cảm và sốt cao. Bạch Chính sợ hết hồn, bảo Bạch Linh mau chóng về nhà, cùng lúc đó còn gọi cả bác sĩ riêng tới khám cho cô.
Lý Chuẩn chở Bạch Linh về nhà, không ngờ hai người vừa đến nơi thì Trình Hành cũng theo tới ngay sau đó.
Thậm chí còn có một con mèo béo trông vô cùng quen thuộc nằm cuộn tròn ở trên sàn nhà.
Mẹ của Bạch Linh nói rằng con mèo này tự tìm tới cửa, trên cổ đeo airtag [*], trông không hề giống mèo hoang, chẳng biết tại sao chạy tới nhà bọn họ. Bạch Linh cười nói không phải mèo hoang, nó là mèo cô nuôi ở nhà thuê. Sau đó cô lấy iphone ra bật chế độ "tìm kiếm", airtag trên cổ con mèo béo lập tức reo lên.
[*] Thiết bị định vị thông minh.
"Con cũng chẳng biết tại sao nó lại lặn lội tìm chủ tới tận đây, có thể là quá yêu con chăng?." Bạch Linh thật thà giải thích.
Mèo béo bị cô ôm trong ngực gào lên: "Hệ thống liên tục báo động nguy hiểm cho tôi, nói sinh mệnh của cô xảy ra vấn đề! Tôi sợ tới mức chạy tới nhà cô! Cô mà chết thì tôi làm sao đây meo meo meo?"
“Sao nó cứ kêu hoài thế?” Mẹ Bạch tỏ vẻ khó hiểu.
Lý Chuẩn thản nhiên nói: "Con mèo này vẫn luôn như vậy, nói rất nhiều."
Con mèo béo ai oán "meow" một tiếng thật dài.
Sau khi Bạch Linh vào nhà liền bị mẹ nhét vào chăn ấm trong phòng ngủ. Cô thừa nhận sức khỏe mình rất yếu ớt, ngoan ngoãn nằm trên giường để bác sĩ kiểm tra, lại không ngờ Trình Hành mặc kệ mọi người không chào đón, mặt dày ở lại phòng cô bận trước bận sau.
Tuy Trình Hành chẳng nhận được sự chào đón nào nhưng anh ta vô cùng quen thuộc với nhà của Bạch Linh, biết rõ đi đâu rót nước, đi đâu lấy đồ ăn, còn không ngừng hỏi bác sĩ kết quả khám.
"Anh có thể im lặng được không?" Bạch Linh nhìn mãi liền nhịn không được mà nói.
Trình Hành mím môi: “Em không thấy anh lo lắng cho em cỡ nào sao?”
"Ồ, vậy ư?" Bạch Linh thẳng thắn chế giễu: "Anh có lo bằng lúc Chu Miên Miên tụt huyết áp không?"
"Anh..."
“Tôi mệt, không muốn nói chuyện với anh nữa.” Bạch Linh ngắt lời anh ta, trực tiếp ra lệnh đuổi anh ta ra ngoài.
Trình Hành cố chấp hỏi: “Sao vừa rồi em lại chủ động ôm cậu ta?”
Bạch Linh bỗng nhiên hiểu ra tại sao anh ta tới đây.
Anh ta để ý, canh cánh trong lòng.
Anh ta để tâm câu nói “Tôi chưa từng thích anh", cũng canh cánh chuyện cô vừa thoát ra ngoài đã nhào tới ôm Lý Chuẩn.
Nói trắng ra là anh ta vẫn không cam lòng nên cố tình gây chuyện.
Bạch Linh bình tĩnh nhìn anh ta: "Không phải việc của anh mà? Hình như hai chúng ta không còn quan hệ gì đặc biệt nữa."
“Linh Linh, em không thể như vậy.” Trình Hành thấp giọng nói: “Chúng ta quen nhau mười bảy năm, em mới quen biết cậu ta bao nhiêu ngày? Ngay cả một cơ hội chuộc lỗi và vãn hồi em cũng chẳng cho anh."
"Tôi đã cho rồi." Bạch Linh bỗng nhiên thốt lên.
Im lặng hai giây, cô lại quay mặt đi.
"... Quên đi." Cô nghiêm túc nói.
Quên đi, không cần phải tiếp tục nữa.
Mặc dù Trình Hành ở vòng hai chưa từng làm ra những chuyện chẳng thể vãn hồi, nhưng mục đích vòng một và vòng hai của anh ta có gì khác nhau đâu? Bạch Linh cảm thấy chẳng có gì khác biệt.
Vì vậy, cô không muốn nhiều lời với người này nữa.
“Cốc cốc", có tiếng gõ cừa kèm theo giọng nói của cô giúp việc vang lên ngoài cửa phòng ngủ.
"Linh Linh, cô vào được không? Canh gừng đã nấu xong rồi.”
"Mời vào ạ."
Cánh cửa vừa mở ra liền có một nhóm người bước vào, ngay cả con mèo cũng nhảy vào trong ngực cô.
“Nhân lúc còn nóng, con uống đi." Mẹ cô dặn dò.
Bạch Chính hỏi bác sĩ gia đình về tình hình của Bạch Linh, bác sĩ nói rằng chỉ là cảm lạnh cộng với nhiễm trùng đường hô hấp, cũng chưa dẫn tới tình huống nghiêm trọng như viêm phổi, lại nhắc nhở cô gái trẻ cần phải rèn luyện sức khỏe, thể trạng cô không tốt lắm, như hiện tại là quá gầy.
Cùng với giọng nói của bác sĩ gia đình, Lý Chuẩn đi theo vào cửa thăm Bạch Linh, anh nhìn cô như muốn nói: Cậu xem, tôi đã nói đúng chưa?
Bạch Linh chống cằm, nở nụ cười.
Cô chỉ vào Lý Chuẩn, nói với bác sĩ: "Bác sĩ, bác khám cho cậu ấy luôn nhé, cậu ấy cũng bị nhốt giống cháu. Cô ơi, cô cũng chuẩn bị cho Lý Chuẩn một bát canh gừng nữa ạ."
"Tôi không sao." Lý Chuẩn nói.
Anh thật sự trông không hề có việc gì, ngoại trừ hơi mệt mỏi ra thì không sao cả.
Trình Hành còn muốn nói thêm gì đó, nhưng anh ta vừa mở miệng là Bạch Linh lộ ra vẻ rất mất kiên nhẫn.
Nhưng anh ta hình như hạ quyết tâm ở lại đây.
Lý Chuẩn thu tất cả vào trong mắt.
Anh nói: "Có một số việc cần phải kiểm tra. Bảo vệ nói rằng ông ấy đã đặt biển cảnh báo thang máy trục trặc ở mỗi tầng. Về sau tôi đã xem lại rồi, ngoại trừ tầng chúng ta ra thì quả thực tầng nào cũng có. Vậy tại sao tầng 22 lại không thấy?"
“Đã kiểm tra camera giám sát chưa?” Trình Hành vội vàng hỏi.
Vốn dĩ anh ta không nói câu nào với Lý Chuẩn, nhưng bây giờ thậm chí anh ta còn chẳng quan tâm cú đấm mình chịu trước đó nữa.
"Chỉ có trong thang máy có lắp camera, sảnh thang máy lại là điểm mù của camera." Lý Chuẩn nhìn Trình Hành: "Tôi yêu cầu kiểm tra tất cả hệ thống camera giám sát trong tòa nhà, nhưng bên kia nói rằng việc này cần thủ tục yêu cầu của cảnh sát. Anh có cách gì không?"
"Hiện tại tôi đi kiểm tra!" Trình Hành lập tức rời đi.
Sau lưng tòa nhà Thương hội là rất nhiều công ty địa phương ở Bình Thành, Trình gia là một trong số đó. Chuyện này lúc bọn họ chuyển văn phòng vào tòa nhà, Bạch Linh đã từng nhắc tới với Lý Chuẩn.
Vì vậy, chỉ cần Trình Hành muốn điều tra thì sẽ có cách.
Trình Hành đang muốn lập tức hành động thì lại bị Lý Chuẩn gọi lại.
Ánh mắt của chàng trai bình tĩnh như hồ sâu không thể thấy đáy, lại giống như vực sâu có những nguy hiểm tiềm ẩn không thể biết trước.
Anh hạ giọng nói: “Để ý xem có người quen nào xuất hiện trong camera không nhé, nhất là người anh không ngờ tới ấy."
Trình Hành sửng sốt.
Anh ta không muốn bị Lý Chuẩn sai khiến, nhưng dù sao cũng liên quan đến Bạch Linh nên anh ta không hỏi anh ngay tại chỗ.
Huống hồ, anh ta cứ cảm giác Lý Chuẩn có ý chỉ điểm.
Mười phút sau.
Trình Hành đã rời đi, Bạch Linh nhìn Lý Chuẩn uống hết bát canh gừng.
Cô vừa ôm con mèo vừa hỏi : “Cậu không nghĩ chúng ta bị mắc kẹt là tai nạn sao?”
"Tôi không biết." Lý Chuẩn lắc đầu: "Nhưng tôi hy vọng đó là một tai nạn."
Điều anh chưa nói với Bạch Linh là anh cũng đã từng hy vọng rằng những chuyện anh phải trải qua khi còn bé chỉ là tai nạn.
Nhưng sau đó thực tế đã xác nhận với anh rằng, không phải.
Người khác có thể xem nhẹ, nhưng anh chắc chắn sẽ không.
“Nghỉ ngơi thật tốt.” Anh đắp chăn lại cho Bạch Linh: "Cảm ơn bát canh gừng của cậu. Tôi phải về đây."
"Chờ đã." Lần này là Bạch Linh gọi anh lại.
Lý Chuẩn quay đầu nhìn cô.
"Cậu nói sẽ kèm tôi tập luyện, còn tính không?" Bạch Linh hỏi.
“Tính.” Anh gật đầu.
Tại sao phải hỏi cái này?
Chưa nói là không tính mà.
“Vậy cậu giỏi cái gì?”
"..."
Cưỡi ngựa? Hiện tại không thích hợp nói cái này.
Xem ra có rất nhiều chuyện anh chưa nói với cô, về sau lại tìm cơ hội rồi từ từ giải thích vậy.