Tuy nói thì nghe có vẻ đơn giản, nhưng thậm chí là ở thế giới trước của Nhiên Yến, có không ít người suốt đời đều không thể thành công ở bước đầu tiên này, từ đó cũng phải chấp nhận việc làm người bình thường đến cuối đời, mãi mãi vô duyên với cánh cửa tiến vào con đường ma pháp.
Đạt được bước đầu Tụ Ma Pháp, phần lớn cũng nhờ vào kinh nghiệm bản thân do Nhiên Yến đã tích lũy được từ mấy trăm năm làm pháp sư ở đời trước, phần còn lại cũng do tố chất của thân thể này, tuy không có tố chất tốt nhất nhưng ít nhất cũng không đến nỗi quá tệ hại.
Ăn xong bữa cơm, Nhiên Yến di chuyển đến trước gương.
Chỉ vỏn vẹn hai tháng trôi qua, thân thể của cậu bé trong gương đã có da có thịt, trông khỏe mạnh sáng láng hơn rất nhiều, tựa như hoàn toàn được thay da đổi thịt nếu so với cậu bé gầy nhom đen đúa, ốm yếu khi xưa.
Gương mặt điển trai của cậu bé cũng đã hiện ra một cách rõ ràng khi không còn bị những thương tích lớn nhỏ che lấp, Nhiên Yến gật đầu một cái, anh rất vừa ý. Với gương mặt này, chỉ vài năm sau nhất định sẽ trở thành một thanh niên phong lưu phóng khoáng, không quá thua kém anh ở đời trước là bao.
Nhiên Yến đứng trước gương tự kỷ hồi lâu mới hài lòng, anh rời khỏi chiếc gương lê thân đi tập một số động tác thể dục mà mỗi ngày anh đều phải tập để nhằm rèn luyện thân thể yếu ớt này.
Lại ba tháng trôi qua, Nhiên Yến ngày đêm tu luyện cuối cùng cũng đạt được đến cấp Tụ Ma Pháp cao, tâm trạng của anh vui sướng như điên, nhanh chân đi tắm rửa sạch sẽ, thay vào một bộ đồ đẹp nhất trong tủ quần áo sau đó mở cửa bước ra khỏi căn nhà anh đã ở ru rú suốt mấy tháng trời.
Sở dĩ Nhiên Yến tu luyện đến cấp bậc hiện tại mới bước ra khỏi nhà cũng có nguyên nhân cả, tuy anh không quá rõ giá trị thực lực ở thế giới này, nhưng dựa theo hoàn cảnh nơi đây, động vật đứng lên thống trị loài người thì giá trị thực lực của loài thú hẳn là cũng không thấp, theo trí nhớ của cậu bé, khu vực anh ở không có nhân vật nào quá lợi hại, tu luyện đến bậc này hẳn là khi ra khỏi cửa sẽ không dễ dàng bị ai đó cho ăn hành.
Ở đời trước, từ khi vừa lọt lòng, Nhiên Yến đã là thiên tài được mọi người ca ngợi, lớn lên trong nền giáo dục vô cùng đầy đủ, ngay cả thời gian anh đi lưu lạc khắp nơi để tu luyện, hấp thu tri thức cũng không bị ăn thiệt thòi quá nhiều, sau đó cứ thế một đường đi thẳng đến vị trí pháp sư hào quang chói lóa, tất nhiên sẽ không muốn ăn hành dù ở thế giới nào đi nữa.
Nhiên Yến dựa theo trí nhớ, dự định sẽ đi thẳng đến một khu thương mại nhỏ, anh muốn mua chút quần áo sau đó sẽ đến đấu trường xem thử, nếu thực lực hiện tại cho phép, anh sẽ kiếm chút tiền làm lộ phí đường xa, anh muốn đi đến núi Long Lĩnh, địa bàn của loài rồng để tìm một ít đồ vật có lợi cho việc tu luyện, anh muốn xem thử ở đó có thứ anh cần hay không, dù sao thì rồng ở thế giới này có lẽ cũng không giống rồng ở thế giới trước kia.
Đặt chân ra cửa, Nhiên Yến không nhịn được hít thở một hơi thật sâu, có điều vừa hít thở xong liền bị ho khan mấy tiếng, không khí của thế giới này thật sự ô nhiễm quá nhiều.
Ngoài đường xá động vật đi lại không hề ít, cũng có vẻ hiện đại với máy móc và phương tiện công cộng đông đúc, nhưng con người lại trở thành nguồn lao động chính để phục vụ cho động vật.
Có lẽ vì do sự thống trị của động vật nên dù đường phố sạch sẽ ngay ngắn, Nhiên Yến vẫn cảm thấy có một loại u ám gì đó đang hiện hữu.
Ở thế giới này ngoài động vật, còn được gọi tắt thú và con người thì còn có một loài nữa đó là người thú hay còn được gọi là nhân thú.
Nhân thú là loài lai giữa thú và người, được xem là giống loài thông minh, loài thú yêu thích nhân thú bao nhiêu thì loài người lại càng căm ghét nhân thú bấy nhiêu.
Loài thú cho rằng nhân thú là bằng chứng tốt nhất để chứng minh loài người đã chịu khuất phục trước loài thú, ngược lại điều đó, đương nhiên loài người cho rằng nhân thú là nỗi ô nhục của họ, là sự kết hợp bẩn thỉu của những con người vô liêm sỉ, vứt bỏ tự tôn giống loài để kết hợp với loài thú thấp kém.
Nhiên Yến không khỏi xoa trán, tuy luôn nung nấu ý định phục thù, nhưng tình hình hiện nay của loài người thật sự là không mấy khả quan. Vũ khí, đạn dược hay xe tăng đều bị loài thú cất giữ cẩn thận và trở thành những thứ đồ cấm trong nước, ai dám cả gan tàng trữ, một khi bị bắt giữ thì chắc chắn sẽ khó lòng mà sống sót.
Gạt những suy nghĩ lung tung qua một bên, khoan hãy tính toán chuyện lâu dài, bây giờ anh phải lo trước mắt đã.
Dục tốc bất đạt, cứ từ từ bình tĩnh mà làm.
Nhiên Yến cũng không phải loại người thích se sua, chẳng qua là vì trong tủ đồ thật sự không có bộ đồ nào còn nguyên vẹn ngoại trừ bộ anh đang mặc, bộ này dù hơi cũ nhưng không bị rách rưới chỗ nào, giặt giũ kỹ lưỡng vẫn có thể xem như là sạch sẽ.
Vào khu thương mại, Nhiên Yến cẩn thận lựa hai bộ đồ thể thao màu tối, tiêu hết một triệu mấy.
Ở thế giới này, những vật dụng dành cho con người đều bị đánh thuế cao hơn vật dụng dành cho động vật rất nhiều.
Trên đường đi đến đấu trường, Nhiên Yến không nhịn được nhăn mày khi chứng kiến cảnh tượng thú đeo dây vào cổ người và cầm dây, dắt người đi ngang nhiên, những người bị nuôi đó một phần là do thiếu nợ, không có điều kiện chi trả nên bị chủ nợ bán cho thú khác hoặc những người yếu đuối không có sức phản kháng, khi bị thú cưỡng chế mang về nhà cũng không thể không chấp nhận.
Nhiên Yến không khỏi lắc đầu, nuốt xuống sự khó chịu đang dâng lên trong lòng, tiên tiến thì cũng có nhưng loạn lạc cũng không hề thiếu. Cho nên, ở nơi nào cũng vậy, chỉ khi có thực lực mới có thể bảo vệ bản thân, mới có quyền lên tiếng.
Nhiên Yến vừa bước vào đấu trường liền bị mọi người xung quanh nhìn chằm chằm, Nhiên Yến không khỏi bất đắc dĩ, thân thể này còn nhỏ như vậy, anh cũng không có cách nào khác.
Trong không gian to lớn của đấu trường đang vô cùng đông đúc với những tiếng la hét đinh tai nhức óc, có bốn võ đài được dựng lên ở đây.
Võ đài đầu tiên là người đấu với người, tiếp theo là võ đài nhân thú đấu với nhau, còn võ đài to nhất được đặt ở vị trí trung tâm là người đấu với thú, đôi khi còn có cả nhân thú và võ đài cuối cùng là thú đấu với thú.
Nhiên Yến híp mắt đi đến bên cạnh võ đài ở vị trí trung tâm theo dõi, anh muốn nhìn xem những con thú ở trong đấu trường này mạnh đến mức nào.
Con hà mã trong sân đấu gào to: “Khốn kiếp, để ông cho mày biết mùi lợi hại, xem lần sau mày còn có gan thách đấu ông không. Nhưng cũng cám ơn mày đã giúp ông kiếm tiền.”
Người đàn ông đứng im lặng, hai mắt đỏ ngầu, cả người căng cứng giống như đã mất đi cảm xúc xông thẳng đến con hà mã.
Nhiên Yến xoa trán, tình trạng của người đàn ông này không được bình thường, chẳng lẽ đã bị tiêm thuốc kích thích ư?
Tung ra một cú đá lên đầu hà mã, người đàn ông đạp mạnh xuống sàn đấu mượn lực, nhảy người muốn ngồi lên lưng hà mã nhưng tiếc là đã chậm một bước, con hà mã nhanh hơn, nó rống to một tiếng giơ hai chân trước lên mượn đà đá một cú như trời giáng lên thân thể của người đàn ông, ngay tức khắc người đàn ông bay về phía sau, cả người đụng phải vách ngăn của võ đài, rơi mạnh xuống sàn như diều đứt dây.